Chạy bộ ở Milan

Tôi nhận phòng lúc 10h30, quá sớm để đi ăn trưa. Tiết trời mát lạnh phù hợp với một cữ chạy bộ nhẹ nhàng, chủ yếu giúp gân khớp thư giãn sau nửa ngày bó gối trên máy bay. Lâu nay tôi có thói quen xếp đôi giày chạy bộ vào vali mỗi dịp đi công tác. Chạy bộ luôn là cách thú vị để tìm hiểu một thành phố lạ. Khi thong thả chạy, ta có thể biết được nhiều điều về địa điểm vừa đặt chân đến, lắng nghe những âm thanh của nó, hít thở mùi vị của nó, cảm nhận nhịp điệu của cuộc sống nơi đây.

Milan đón tôi bằng những tia nắng yếu ớt cuối thu. Trời se lạnh, chỉ thiếu mưa xuân là giống với tiết tháng Giêng ở Hà nội. Khách sạn nằm xa trung tâm thành phố, trong một khu vực yên tĩnh, đượm sắc màu u buồn cũ kĩ. Tôi chạy chầm chậm dọc con phố nhỏ, ngang qua công viên vắng lặng với những tán lá cây bắt đầu chuyển dần sang màu vàng và đỏ, ngang qua các cửa hiệu đóng kín dù đang là ngày giữa tuần. Đây dường như không phải thành phố của người yêu chạy bộ. Nó khác với London, Los Angeles, hay Washington DC, những thành phố tôi đã ghé qua, dù giữa trưa vẫn có rất nhiều người chạy rầm rập trên vỉa hè.

Có sao đâu, góc phố Milan vẫn rất đáng yêu. Khi dừng đèn đỏ tôi thoáng nghe thấy tiếng nhạc vọng trong không gian, tưởng ở Milan cũng có loa phường như “quê nhà”, hoá ra một nghệ sĩ đường phố đang kéo bản Canon in D.

IMG_0812

Các con phố Milan không to lắm, ngã tư chằng chịt dây điện cho xe điện chạy qua. Dọc hai bên đường là các hàng xe Fiat cũ kĩ. Ai bảo rằng Milan là kinh đô thời trang của Châu Âu? Tôi chỉ thấy góc thành phố tôi đang ghé thăm thật trầm mặc và lặng lẽ. Tuyệt đối không thấy bóng dáng của “văn hoá Mỹ”. Các cửa hàng điện thoại không bán iPhone, chỉ trưng ra mấy chiếc Vodafone từ một quá khứ xa xăm nào đó. Cũng không có Mac Donald hay Star Buck, thay vào đó là các hiệu bánh ngọt đậm phong cách Châu Âu, các nhà hàng pizza ăn liền, nơi thực khách chậm rãi ngồi ngắm ly cà phê và đọc báo giấy.

Sau cữ chạy nhẹ nhàng khoảng 8 km, tôi ghé vào một quán pizza như thế. Quán nhỏ nhắn và ấm cúng. Cả quán chỉ có một nhân viên duy nhất, vừa làm bồi bàn, vừa tính tiền, vừa nướng bánh, lại chẳng nói được tiếng Anh. Nhưng có hề gì, vì pizza nướng tại chỗ ngon tuyệt. Nước sốt cà chua và pho-mát trải ra lênh láng, quyện với miếng bánh vừa nướng rất giòn và thơm. Một màn bù carb sau chạy tuyệt hảo!

IMG_0815

Trên tường treo một chiếc TV nhỏ, đang chiếu trận bóng của AC Milan. Tôi nhận ra đó là Milan đỏ-đen vĩ đại của những năm 90, với Maldini, Albertini, Massaro, những cái tên huyền thoại kéo theo cả một miền kí ức ùa về: những đêm thức trắng xem cúp C1, những ngày cặm cụi săn lùng tạp chí bóng đá rồi cắt hình danh thủ dán vào sổ sưu tập. Đã 20 năm trôi qua, AC Milan năm 2016 chẳng có ngôi sao nào đáng kể, bóng đá năm 2016 dường như cũng buồn tẻ và ít cảm xúc hơn. Tôi từ lâu không còn quan tâm nhiều tới bóng đá nữa. Chạy bộ vui hơn, vì mình được trở thành một phần của môn thể thao đó.

Tôi thích Milan, ít nhất là góc nhỏ quanh khách sạn nơi tôi sống, với không khí cổ điển trong một buổi chiều chớm đông. Tôi thích cả cái quán pizza nhỏ xíu này, với những gã đàn ông vừa ăn pizza vừa chém gió bình luận bóng đá say sưa, thay vì lặng lẽ chúi đầu vào smartphone. Trong khi cả thế giới ngập tràn thông tin về Trump, khiến tôi muốn oẹ, thì cái màn hình TV be bé ở đây cứ phát đi phát lại những bàn thắng của Milan một thời hoài niệm.

Milan, tháng 11.2016

About the Author chay365

follow me on:
  • […] vẫn có thể vừa chạy vừa chụp hình bằng mắt. Tôi chạy bộ ở Milan cuối thu, ngắm những dãy phố dài cổ kính và vắng vẻ với đường sắt công […]

  • >
    54 Shares