Chạy trong tâm tưởng

Chạy trong tâm tưởng

Carrboro, 6h sáng. Tiết trời se lạnh, bầu trời mờ thẫm, những ngọn cỏ ướt đẫm sương đêm. Từ lúc ngồi trên máy bay, tôi đã biết mình sẽ chạy cung đường nào trong những ngày vội vã ghé qua thị trấn nhỏ này. Như ai đó từng nói, “chưa đi mà như đã đến”, ngay cả khi nhắm mắt lại, tôi cũng hình dung ra từng km của đường chạy quen thuộc, từng con dốc với “elevation gain” rõ ràng chi tiết như một workout trên Strava.

Từ nhà ra tới cao tốc 54, gặp đèn đỏ thì rẽ phải ra đường West Main – nếu đồng hồ kịp bắt GPS thì lúc tạm dừng ở ngã tư sẽ là 480 hay 490 m. Những ngày mùa đông năm ngoái, tuyết rơi trắng xoá, những làn xe hối hả nối tiếp nhau trong bụi tuyết, khiến tôi có đôi chút áy náy khi vì mình mà tất cả phải đứng lại chờ (chế độ mặc định của giao lộ đông đúc này là không dành “thời gian chết” cho người đi bộ sang đường).

Rẽ sang West Main là đi vào một thế giới khác, yên tĩnh và trầm mặc. Đường West Main dốc lên dốc xuống, vỉa hè rất hẹp, và chắc chắn tôi sẽ có vài đoạn phóng xuống làn đường xe đạp, nhường chỗ cho những người dắt chó đi dạo hay đưa trẻ em đến lớp. Đoạn này cũng gặp nhiều người chạy bộ xuôi chiều hay ngược chiều. Trong hơi thở hổn hển, chỉ một động tác “thumb up” của người đối diện cũng có thể khiến chúng ta hưng phấn hơn rất nhiều.

Hết đường West Main  là một khúc quanh rất gắt, từ của hiệu cà phê Looking Glass rẽ qua Hillsborough, rồi Greensboro. Đến phố Greensboro, đồng hồ sẽ kêu tit tit báo hiệu 3 km. Giờ là 2 km leo dốc liên tục, xuyên qua một con đường dường như chỉ dành cho người chạy bộ (xe cơ giới bị cấm hoàn toàn) – nơi lá thu vàng sẽ rụng kín đường đi vào tháng 10, 11. Đến cuối đoạn này là phố Weaver, downtown của Carrboro – đừng hỏi tại sao thị trấn này nhỏ bé thế. Nếu thích thì cứ tiếp tục xuôi theo phố Weaver đến phố Pittsboro, để ra UNC (University of North Carolina) – trường đại học công lập đầu tiên của nước Mỹ. Carrboro downtown cũng lặng lẽ và thanh bình như khu ngoại ô, khác chăng là có vài ba quán rượu xập xình đêm thứ Bảy, có nhiều lễ hội nông sản hay đồ thủ công thỉnh thoảng chiếm trọn con đường lớn nhất West Franklin trong một ngày cuối tuần sôi động, và có cửa hiệu Fleet Feet bán đồ chạy bộ, hoành tráng quá mức cần thiết so với một thị trấn 20 000 dân.

Còn nếu không dự định chạy hết HM, thì từ phố Weaver lại vòng ngược về Greensboro, tiếp tục màn đổ dốc và leo dốc cho tới cuối đường Hillsborough. Tôi trao đổi với nhiều dân chạy bộ, ai cũng thích đường chạy “rolling hills” hơn là “flat”. Trong một ngày bình thường, không phải “good day”, không phải “bad day”, pace sẽ dao động từ 4:30 cho tới 5:30. Nếu rất thích thử thách bản thân, trên đường Hillsborough có một khúc quanh vào phố Morningside, vòng ra Parkway Dr – đúng cung chạy của giải Carrboro 10K, tha hồ cho cơ cẳng chân hoạt động. Chẳng phải ngẫu nhiên mà tính năng Segments của Strava chia ra Hillsborough Up và Hillsborough Down. Dọc đường Hillsborough có nhiều điền trang rất đẹp, chạy ngang qua có thể ngửi mùi cỏ khô của máy cắt cỏ, ngắm mấy ngôi biệt thự xinh xắn treo cờ bảy màu của cộng đồng LBGT.

Tới đỉnh dốc thì khoẻ rồi, quẹo trái là ra đường Old Fayetteville (cái tên siêu khó đọc), chạy qua trường trung học McDougle – trong này có đường track để tập interval và ngắm mấy em nhỏ Mỹ đùa nghịch đủ trò trong những giờ thể dục dường như kéo dài bất tận. Giải Carrboro 10K cũng khởi đầu và kết thúc ở đây. Đường Old Fayetteville sẽ tiệm cận với cao tốc 54, hiển nhiên cánh lái xe trên xa lộ với tốc độ 100 dặm mỗi giờ không thích dân chạy bộ. Vì thế, cần phải rẽ vào đường Carol, chủ yếu đổ dốc. Hai bên đường là những rặng thông cao vút, sẽ đẹp ma mị trong một đêm trăng rằm. Đoạn này tha hồ chạy pace 4, phê không tưởng. Xe buýt CW chạy qua đây, nhưng rất chú ý và tôn trọng người đi bộ.

Để về nhà có hai lựa chọn, queo phải là 12.5 km, quẹo trái (quay lại Hillsborough và West Main) là 15.3 km. Đi hướng nào cũng có cơ hội rất cao bắt găp mấy gia đình nai đứng ở bìa rừng, nhìn thấy dân chạy bộ là phóng vút đi. Đoạn này chạy ở dưới lòng đường cũng được, ít ôtô mà lại không ảnh hưởng đến nai. Nhưng sau khi tuyết tan, cần thận trọng với những tảng băng mỏng dính không nhìn thấy được (gọi là dark ice) dễ gây trượt ngã. Kết thúc cung chạy là nút giao thông ban đầu. Nghỉ một chút lấy hơi trên đỉnh dốc (và cũng đề chờ đèn đỏ), trước khi co giò làm cú bứt tốc pace dưới 4 về đích. Mồ hôi sẽ thấm ướt lưng áo, dù tiết trời dưới 10º C. Hai bắp chân sẽ mỏi nhừ.

Trong 5 năm chạy bộ, tôi đã hiêu có những buổi là mileage, có những buổi là tốc độ, có những buổi là nghỉ ngơi, có những buổi chỉ đơn thuần ngắm cảnh. Chạy bộ ở Carrboro không phải là luyện tập, buổi chạy nào cũng là liều thuốc thư thái cho tinh thần.

Chạy bộ ở Carborro

About the Author Đinh Linh

Bác sĩ Viện Tim mạch Quốc gia Việt Nam, giảng viên Bộ môn Tim mạch trường Đại học Y Hà Nội. Thành viên sáng lập Hội những người thích chạy đường dài (Long Distance Runners, LDR) Thành tích cá nhân: 10km: 36:56, HM: 1:20:35, FM: 2:41:25

>
14 Shares