Kể chuyện chạy bộ

Kể chuyện chạy bộ

Đinh Linh

Chạy bộ

Chạy bộ

Mình bắt đầu chạy bộ từ tháng 5 năm 2013, trong những tuần cuối cùng ở Singapore. Cả nhóm, khoảng hơn 10 bác sỹ và y tá, tụ tập vào mỗi chiều thứ Ba để chạy bộ từ bệnh viện lên cầu Henderson Waves, cây cầu có những mái vòm lượn sóng rất đẹp. Bên cạnh các khu mua sắm sầm uất nhộn nhịp quanh năm, chạy bộ cho ta góc nhìn về một đất nước Singapore khác: luôn có đường cho người đi bộ, rất nhiều cây xanh, yên tĩnh trong lành tuyệt vời vào những buổi sáng cuối tuần.

Chạy bộ không phải môn thể thao hấp dẫn với đám đông. Trái lại, chạy bộ thật buồn tẻ, đơn điệu, lắm khi mệt mỏi và đau đớn. Nhưng chạy nhiều thì thành nghiện, một thứ nghiện khó giải thích. Chạy bộ đem lại những trải nghiệm dù đơn giản nhưng lại thú vị khác thường. Như khi chạy trong cơn mưa lất phất lúc sáng sớm, hít thở mùi lá cây và mùi những giọt nước mưa rơi tí tách xuống mặt đường loang loáng nước. Như khi miệt mài sải từng bước trên đường mòn, một bên là rừng cây xanh, một bên là vách núi đá, tận hưởng cảm giác cô độc giữa thiên nhiên. Hay những trưa hè nóng nực, vừa chạy vừa cảm nhận vệt mồ hôi lăn từ trán xuống gò má, chưa kịp rớt xuống đường thì đã bốc hơi. Mình nhớ sáng mùng 1 Tết Dương lịch, chạy bộ từ 2h30, đang chạy thì đứa bạn gọi điện rủ đi uống rượu. Giữa đêm đen mịt mùng và gió rét, tự dưng thèm ghê gớm một ly whisky có hơi nóng phả lên mũi, uống vào thì bỏng cháy từ họng đến dạ dày. Nhưng lại thôi, muốn trả lời nó là mình cũng đang say rồi, say chạy, hai chân cứ guồng mãi không thể nào dừng lại được.

Qua Facebook, mình may mắn gặp một số người bạn rất yêu chạy bộ, như Cao Hà, anh Dzung Ng, anh Runchita. Sau lần đầu chạy half marathon, mình nghĩ thế là trọn vẹn và viên mãn lắm rồi, không cần nghĩ đến full marathon nữa. Nhưng trò chuyện với anh Runchita, người luôn tràn trề cảm hứng về những cuộc chạy đường dài, lại thấy đời mình không thể không một lần thử chạy ultra-marathon, thử xem cái cảm giác “hit the wall” nó như thế nào. Khi mới chạy mình có đọc sách của Murakami, ông ấy rất tự hào là không bao giờ đi bộ trong mọi trường hợp. Mình nghe anh Dzung Ng kể bị chuột rút trong đợt thi marathon Đà Nẵng, khi chỉ còn cách đích vài km. Mỗi bước chân là một lần chuột rút, lan từ bắp chân lên đùi, lên nửa trên thân mình. Anh còn chia sẻ về cảm giác đi bộ dưới trời nắng gắt, “cảm giác mỗi ngã tư dài như vô tận”, khi công an đứng chắn toàn bộ các phương tiện giao thông để mình anh “chạy” qua. Mình thấy cái tự hào của Murakami thật quá vớ vẩn. Quan trọng là về đích, vượt qua chính mình. Đó là cảm giác chinh phục, thành công. Rồi cũng đến ngày mình phải đi bộ, các thớ cơ cứng ngắc, hai chân ê ẩm và tê dại. Mới thấy đi bộ về đích, chính xác là lết về đích, đòi hỏi ý chí lớn gấp 10 lần chạy về đích. Dave Kuehls cũng nói trong cuốn “4 months to a 4 hour marathon”: “Nếu bạn phải đi bộ để hoàn thành cự ly 42 km, hãy đi bộ với đầu ngẩng cao đầy tự hào, vì ít nhất bạn đang làm điều mà phần lớn nhân loại chưa một lần dám thử”.

Mình sinh ra là người không có tố chất và kỹ năng thể thao. Mình không ưa những môn đối kháng như đá bóng, đá cầu, bóng rổ, vì ít khi là người thắng cuộc. Chạy bộ là một môn thể thao lạ lùng, đòi hỏi rất ít kỹ thuật. Có lẽ, chạy là bản năng của con người rồi. Cho đến giờ, mình nhận thấy có duy nhất 3 điều cần lưu ý: chạy bước ngắn, tiếp đất bằng phần giữa bàn chân, và chạy nửa sau quãng đường nhanh hơn nửa đầu. Phần còn lại, đơn giản là sự bền bỉ – thứ có thể rèn luyện được. Mà đâu chỉ chạy bộ mới cần bền bỉ? Một nỗ lực bền bỉ, một niềm tin bền bỉ, một tình yêu bền bỉ. Xét cho cùng, bền bỉ là tố chất mà có ai không thèm muốn?

Cuốn “Born to Run” có kể về tộc người Tarahumara ở Mexico, săn bắt hươu nai không phải bằng cách chạy nhanh hơn nó mà bằng cách đuổi theo cho đến lúc con thú gục xuống vì kiệt sức. Hôm trước lúc đang chạy bộ, tự nghĩ lắm khi chẳng cần phải nhanh hơn, chỉ cần luôn tiến lên phía trước, và không bao giờ dừng lại.

 

About the Author Đinh Linh

Bác sĩ Viện Tim mạch Quốc gia Việt Nam, giảng viên Bộ môn Tim mạch trường Đại học Y Hà Nội. Thành viên sáng lập Hội những người thích chạy đường dài (Long Distance Runners, LDR) Thành tích cá nhân: 10km: 36:56, HM: 1:20:35, FM: 2:41:25

  • chay365 says:

    Bài viết tâm huyết, đọc mấy lần vẫn thấy hay. Cảm ơn Dinh Linh nhé.

  • Huyen Vu says:

    Bài viết hay quá. Đọc mấy lần mà vẫn thấy cảm xúc như mới. Thank Linh Dinh!

  • […] quá trình gắn bó với chạy đường dài, chúng tôi nhận ra rằng, chạy bộ, một hoạt động nguyên thuỷ, lại là thứ […]

  • […] Kể chuyện chạy bộ […]

  • […] Kể chuyện chạy bộ […]

  • […] dự giải chạy nhưng vẫn đều đặn tập luyện hàng ngày. Những câu chuyện về tình yêu chạy bộ có thể viết thành một cuốn sách […]

  • >
    247 Shares