Kể từ khi bắt đầu “tập” chạy bộ trở lại, tôi không hề nghĩ đến một ngày mình có thể tham gia một buổi chạy marathon. Nói cách khác, 42,2 km không có trong từ điển :D. Lúc đấy nghĩ đơn giản là chạy téo để cái bụng bớt ỏng đi một tí, người ko có tí cơ nhìn hơi chán (trước đây có tập Taekwondo khoảng 1 năm) . Và chính vì mục đích chỉ vui vui, cưỡi ngựa xem hoa nên mấy tháng đầu tôi chạy nhiều nhất 8 lần/tháng và quanh quẩn vài km đổ lại, xa nhất là 8km. Đúng tính chất ngẫu hứng kiểu phong trào :v
Tôi nhớ có 1 buổi tối hè năm ngoái, tình cờ gặp 1 bác người Nhật tuổi khoảng ngũ tuần cũng chạy ở hồ Giảng Võ. Thấy bác này chạy khá “ngọt” mặc dù trời nóng nực oi bức, cộng thêm khói rơm rạ bà con đốt khiến không khí càng ngột ngạt. 4 lượt đi về mà chạy cứ như không (hồ này không kín) trong khi tôi chỉ cần hơn 1 lượt đã hổn hển. Bác này kể đang làm việc ở Việt Nam, chạy ở đây khó hơn vì đường xấu, không khí ô nhiễm nhưng cứ 3-4 tháng về Nhật lại tham dự một giải marathon (chắc cỡ… phường gì đấy). Lúc đấy cứ mắt tròn mắt dẹt lắc đầu ngưỡng mộ bác í ở tầm tuổi vậy mà có thể tập chạy đều & tham dự marathon cũng đều như phong trào báo Hà Nội Mới vậy.
Trở lại câu chuyện chính, chạy marathon mà hội Những người thích chạy đường dài gọi là Hanoi Sundown Marathon. Đây là buổi chạy tổng duyệt “mô phỏng” như thật giải Singapore Sundown Marathon mà Đinh Linh, một member của hội, sẽ tham dự ngày 31/5. Cuộc đua diễn ra xuyên đêm để tránh thời tiết nắng nóng của ban ngày ở đảo quốc sư tử. Đinh Linh đã lên route gần như vòng quanh các quận nội thành Hà Nội:
Route
Thong Nhat Park – Dai Co Viet – Phan Chu Trinh – Trang Thi – Dien Bien Phu – Hoang Dieu – Quan Thanh – West Lake – Van Cao – Kim Ma – Cau Giay – Lang – Tran Duy Hung – Khuat Duy Tien – Linh Dam Lake – Giai Phong – Thong Nhat Park (copy từ Runkeeper)
Cũng phải nói thêm, trước buổi chạy đêm này, tôi dần dần tích lũy & nâng giới hạn qua thời gian: 10km – 15km – HM – 32km (2 vòng hồ Tây), từ hồ nhỏ bước ra hồ lớn: hồ Giảng Võ (~900m), hồ Ngọc Khánh (800m), hồ Thành Công (960m), hồ Hoàng Cầu (1km+, đường xấu chỉ chạy thử 1 lần nhưng cứ tính vào cho xôm :D) hồ Trúc Bạch (2,5km), hồ Tây (14-16km)
Chụp lưu niệm check-in
Để thuận lợi trong quá trình chạy, anh Dzung Ng tình nguyện đạp xe đạp theo đoàn hỗ trợ team, thồ hàng nhu yếu phẩm: nước uống, thực phẩm, tư trang… Nhân dịp hiếm có này, một số anh em cũng “tát nước theo mưa” ăn theo Đinh Linh chinh phục FM. Thực tế, tôi cũng không có ý chạy FM, đúng hơn là 50/50 bởi Đinh Linh sẽ chạy theo pace (tốc độ) gần với pace khi chạy race. Việc bám đuôi Linh đến đích là điều không tưởng. Do vậy, tôi xác định ủng hộ Đinh Linh 25km đầu, đoạn từ Hồ Tây rẽ ra Văn Cao rồi sau đó có thể về nhà lấy xe đạp ra support tiếp . Ở quãng đường 25km đầu tiên, tôi có thể cầm cự với pace 6mins/km, tất nhiên cg ko hẳn dễ xơi . Ở giai đoạn sau, nếu tiếp tục chạy, tôi chắc chắn sẽ bị rớt và khi không được support đầy đủ sẽ rất khó khăn (đội support sẽ tập trung ưu tiên cho nhân vật chính, Cao Ha phút cuối bận không thể tham gia).
Do lần đầu còn bỡ ngỡ, tôi chuẩn bị tư trang khá đơn giản và có phần ngây thơ với 1 ba lô gồm: vài thỏi socola Snicker, 1 ít xôi, bánh AFC, lương khô , 1 chai nước lọc 1l, 2 chai Revive, 1 đôi Crocs, 1 đôi tất dự phòng, trang phục chỉ có 1 bộ quần áo chạy và đôi giày bata Asia.
Như hẹn, hơn 11pm các anh em đã có mặt gần như đầy đủ nai nịt chỉnh tề trước cổng CV Thống Nhất, còn mỗi supporter Dzung Ng sát giờ G mới đến . Sau khi đủ quân số, hoàn thành đẩy đủ thủ tục chụp ảnh check-in, bật các thiết bị tracking, đoàn bắt đầu xuất phát theo hướng Trần Nhân Tông, Bà Triệu, Đại Cồ Việt, Lò Đúc…
Lò Đúc (ảnh trong quá trình chạy do anh Dzung chụp)
Zời nóng nên zai thanh gái lịch Hà thành vẫn còn ngồi vỉa hè đầy đường trà chanh tán gẫu. Phải nói đoàn đông chạy rất khí thế, trên người ai cũng có ít nhất 1 mẩu phản quang nên càng nổi bật giữa các con phố còn đầy xe qua lại.
Khi đi qua Điện Biên Phủ-Hoàng Diệu (Km7+), tốc độ cả đoàn vẫn được duy trì đều.
Điện Biên Phủ
Bắt vào vòng hồ Tây có vài đoạn tối, anh Cuong Doan có sẵn đèn soi trên đầu làm lead cho cả đoàn. Đúng hôm rằm, trăng đêm tròn vành vạnh như chiếc đĩa :v mặt hồ cũng lung linh ảo diệu bội phần. Phải nói đây là đoạn dễ chịu nhất, lãng cbn mạn nhất hành trình ,đường tương đối đẹp, sạch, thoáng mát.
Phủ Tây Hồ
Đến khoảng km18, đoạn Vệ Hồ, người tôi bắt đầu nóng ran, đầu như bốc hỏa. Rất may đoạn này vẫn còn 1 quán ăn đang rửa bát ngoài vỉa hè, tôi tạt vào xin nước dội người, tiện thể uống luôn 1,2 ngụm nước lã :))
1h56 phút, Cường buồn ngủ, Psy hơi tụt lại sau, pace avg 6:20 (ảnh và caption của anh Dzung)
Bắt theo pace của Đinh Linh & anh Cuong Doan không dễ chịu một chút nào, liên tục pressing . Áo dính sũng nước. Tôi quyết định cởi bỏ áo, à bổ sung thêm đây là áo cotton. Từ đoạn này đến Văn Cao (khoảng 7km), tuy không còn bám sát nhưng tốp đầu vẫn còn ở trong tầm mắt. Nghĩa là như dự kiến, tôi hoàn toàn có thể chạy cổ vũ ở 25km đầu ngon lành. Bắt đầu từ Nhà thi đấu Quần Ngựa, thể lực của tôi xuống rõ. Bàn chân bắt đầu có cảm giác rát. Tôi thấy chạy giày bata hợp chân nhưng nó chỉ phù hợp với cự li HM đổ lại, chạy dài hơn nữa là rơi vào thế bất lợi.
Đến KS Daewoo, tôi đã phải dừng tạm nghỉ và bị bỏ xa khoảng 500m, nước uống nằm cả trong túi chất trên xe anh Dzung Ng. Bắt đầu thấy hoang mang hehe nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả :)) Psy vẫn còn ở phía sau tôi vì lạc đường.
Ở đoạn đường “chuyển mình” này anh Lam Pham lại chạy cùng (thỉnh thoảng chạy tắt mấy đoạn ko theo route) có đưa tôi 1 chai nước 330ml. Phải nói là nó rất cần thiết cho giai đoạn về sau. Chai nhỏ vừa tay khiến tôi không thấy vướng khi chạy mà cũng tạo cảm giác yên tâm hơn với chút nước phòng thân khi phải xoay sở một mình.
Đến ngã tư Cầu Giấy – Bưởi, anh Lam Pham chia tay tôi để chạy trở về nhà. Tôi chính thức bơ vơ ,đúng lúc sắp bước vào giai đoạn hit the wall.
Km27
Lúc này bàn chân tôi cảm giác rất rát, hơi đau và khó có thể duy trì việc chạy với đôi giày bata. Suốt đoạn Đường Láng, tôi vật vờ 1 mình, hết đi bộ lại ngồi nghỉ. Cảm giác chân rát, cứng đờ bao trùm tất cả. Ngồi thừ ở 1 trạm xe buýt đầy bụi bẩn, Psy đã bắt kịp tôi. Không như lý thuyết, giai đoạn “hit the wall” ập đến khá sớm khi chưa đến km30.
Gần đến đoạn rẽ sang Trần Duy Hưng, anh Dzung quay lại hỗ trợ tôi. Mừng như vớ được vàng, tiếp nước, pha Oresol, cởi tất, cất béng đôi zày đi và giở đôi Crocs ra để chạy dễ dàng hơn. Crocs rộng hơn nhưng êm, chạy khá dính chân nên ở tốc độ vừa phải Crocs không hề thua một đôi giày. Nước được nạp đầy chai 330ml. Done. Quá trình tiếp tế đã hoàn thành. Anh Dzung lại lao lên trước trở lại support tốp đầu. Trong khi đó, Psy cũng đã vượt trước tôi 1 đoạn nhưng cũng không vấn đề lắm, tôi đã có chai nước “thần thánh” trong tay và bàn chân không còn cảm giác bị bó chặt trong đôi giày nữa. Cứ thế tôi chạy một cách chậm rãi đến BigC. Tất nhiên, bước chạy không còn mượt mà cho lắm.
Đến ngã 4 đại lộ Thăng Long, đáng lẽ chạy bên ngược chiều (hướng Linh Đàm) thì tôi lại sang làn bên kia. Tạt vào 1 công ty đang ngổn ngang sửa chữa, xin thêm nước để đổ đầy chai & dội mà họ không có sẵn. Người khô không khốc và nhem nhuốc do cởi trần. Xe tải đi lại tấp nập qua đường vành đai này khiến tôi hơi bối rối về quãng đường bụi bặm khó nhằn phía trước.
Tôi ngồi vật xuống bãi cỏ. Quá trình đấu tranh tư tưởng bản thân bắt đầu :)) Chạy hay về? Từ ngã 4 BigC về nhà chắc taxi khoảng 3km+. Nhìn gần lắm :)) Chơi hay nghỉ? Mình đã chạy 25km, thậm chí là dài hơn thế, quá thừa chỉ tiêu đặt ra ban đầu rồi. Ai bắt mày phải chơi cả FM đâu? 30km cũng đã là ngon rồi, xoắn gì nữa. Mày nghĩ đi. tắm và đánh một giấc ngon lành hay sẽ “mất xác” trong hơn 10km còn lại? Với tình trạng chân cẳng thế này, khả năng 7-8h sáng mới lết cái thân tàn ma dại này về đến Công viên có chấp nhận được không? Ôi giời, bản ngã, đấu tranh vcđ :))
Một cú điện thoại cho anh Dzung, hỏi lại xem có đúng hướng không. Ok, lại xách mông lên và chạy. Chắc pace lúc này tầm 7. Được một đoạn nữa, ngang qua ĐH phòng cháy chữa cháy sáng đèn. Ờ, tạt vào. Tôi cần dội nửa người vì quá bẩn rồi, ngứa rất khó chịu. 2 anh lính trực bạn nhìn tôi như thằng nghiện với gương mặt hốc hác từ trên trời rơi xuống. Sau 3-4′ trao đổi, tôi được 1 đồng chí cảnh sát dẫn vào…toilet của một dãy nhà. Ôi nước nôi tràn trề. Mát..Rượi. Quá đã :))) lại như được tiếp thêm doping. Cả cơ thể tươi tỉnh, nhuận sắc hẳn :v Chào cảm ơn, tôi tiếp tục lầm lũi chạy hướng về Nguyễn Trãi. Gọi thêm anh Dzung 1 cú nữa cho chắc, để biết là cứ chạy thẳng con đường chết tiệt này :-s Qua ngã 4 Nguyễn Trãi, tôi lại tiếp tục vật vờ, vừa đi bộ vừa chạy vừa ngồi nghỉ. Rảnh quá chả biết làm gì, cứ qua 1 hầm đường bộ lại ngó ngó xuống thấy mấy bác trông hầm đang ngủ ngon lành .
Anh Dzung lại quay trở lại hỗ trợ tiếp tế cho tôi (& đây là lần cuối cùng tôi thấy anh ấy cho tới khi về đích :)) 1 chút Coca lạnh, sướng tê lưỡi. Tôi thử giở xôi đem theo ra ăn, oh sh!t không nuốt trôi nổi (newbie thiếu kinh nghiệm là thế đấy :D), cảm giác bã, khô trong miệng, buộc lòng phải nhổ đi. Cắn thêm 1 miếng socola cho ấm bụng. Anh Dzung bỏ đi để lại cảm giác trống vắng lê thê như không có điểm kết thúc :v Mệt mỏi, tê dại, bải hoải, bẩn thỉu. Đoạn này còn rất nhiều công trình xây dựng ngổn ngang, bỏ hoang nhiều cống to không có che đậy vỉa hè lồi lõm khiến bối cảnh càng trở nên thê lương, thảm thương (chạy dưới đường thì không dám bởi khác nào trát phấn bụi lên mặt .
Khuất Duy Tiến, đường xấu, chán và mệt – Dzung Ng.
Lúc này tôi không còn mảy may quan tâm tốp đầu đang ở đâu nữa mà chỉ chú tâm đánh vật với chính tôi. Làm thế nào để sống sót qua đoạn đường 5 cây số khổ ải này. Chỉ 5km, rất gần mà rất xa.
Thoáng thấy 1 nhà đang mở cửa, hỏi xin nước, 2 anh tốt bụng tưởng…tôi thể dục buổi sáng sớm, nghe kể lại thì cứ Ô với A. Quá thêm 1 đoạn nữa, ở ngã 4 mà tôi tưởng lối rẽ vào Linh Đàm, tôi lại gọi anh Dzung để confirm route. Sợ lắm, đến đây rồi, hơn 3/4 quãng đường rồi mà còn lạc route, phá quỹ thời gian thì khác gì công dã tràng. Câu trả lời là cứ chạy/đi kịch con đường này, đến chỗ nào không thể đi thẳng được nữa thì là rẽ trái em ạ :))
Km35
Vớ được hàng nước mía, tôi quyết định tạt vào bổ sung thêm tí đường mặc dù mới uống nước ở chỗ 2 anh tốt bụng cũng khá đủ :3 4h sáng, người vật vờ ngủ trong quán, anh chủ quán và 1 ông khách tưởng tôi…say rượu vì người có dấu hiệu liêu xiêu :)) Sau nghe kể thì mách, à lúc nãy cũng có 3 cậu chạy qua đây và 1 cậu đạp xe đạp blah…blah…sắp đến Linh Đàm rồi đấy, gần 1km nữa thôi. Tống cốc nước mía vào no lặc lè, lại xin thêm nước lạnh đổ đầy chai. Tôi hiểu rằng đây có thể là lượt tiếp nước cuối cùng. Linh Đàm gần lắm rồi. Zời ạ, sắp thoát con đường đau khổ chết tiệt này rồi. Có lẽ đến đây, giai đoạn “hit the wall” của tôi mới kết thúc. Quá dài, suốt từ Daewoo cho đến tận đây, hay phải chăng chính tinh thần của tôi mới húc vào tường.
Từ Khuất Duy Tiến rẽ sang khu vực Linh Đàm chẳng khác nào từ địa ngục trở về. Dù ít khi qua đây nhưng chắc chắn khu này sẽ mát hơn, trong sạch hơn vì có hồ điều hòa. Không còn hung thần xe tải, không còn những hố ga bẫy nữa nhưng khu này tối quá. Tôi chạy lò dò quan sát cẩn thận xung quanh. Không dài như hình dung, đoạn này chỉ khoảng 1km. Ra đến ngã 3 Giải Phóng, mọi phiền muộn như được trút bỏ.
Về với thế giới văn minh rồi. Quốc lộ là đây. Phố nhớn là đây. Going home rồi :))
Quá cẩn thận, tôi gọi với 1 anh đang đi bộ để hỏi xem hướng rẽ trái này có phải về…Lê Duẩn không vì sợ đầu óc trải qua mấy tiếng không còn minh mẫn. Rất tiếc anh này ở nơi khác đến nên cũng không rõ. Vừa chạy vừa thấy thấp thoáng biển số nhà…bên kia đường lùi, chắc 99 % đoàn chuẩn rồi :))
Tốp đầu tăng tốc & về đích
Cứ thế cắm đầu mà chạy. Từ đoạn này đến ngã 4 Đại Cồ Việt, tôi thấy nhói phần ngực trái & hơi xóc bụng do uống nhiều nước :-/ nên tốc độ không cải thiện là bao. Đến đoạn Vọng, các đèn đường đã tắt hẳn. Đêm đã qua, ngày đương tới.
Tôi đã hoàn thành Full Marathon lần đầu tiên như thế nào
Anh Dzung alo hỏi thăm tình hình blah…blah…ok…vậy là ngon lành rồi keep going blah… Tôi hỏi lại lần nữa tiếp cận cổng CV theo đường hướng nào, Lê Duẩn hay Nguyễn Đỉnh Chiều kẻo 42km mà thiếu tí thì cũng dở.
Không có bất ngờ ở đoạn cuối, tôi cố gắng tăng tốc một cách hình thức lúc rẽ sang Trần Nhân Tông.
Đón tôi có anh Dzung và Đinh Linh đang chuẩn bị lục tục về. 3 anh em bắt tay bắt chân nhau và chúc mừng tôi đã lần đầu tiên trải qua chuyện ấy trong đời, mà route có phần không được ngọt ngào cho lắm :)) Không đến mức kiệt sức hoàn toàn, tôi nằm vật ra trước cổng CV Thống Nhất pose ăn mừng :p Chắc nhiều người nghĩ tôi khùng quá :)) Kệ cmn, tôi cũng thấy điên rồ bỏ mịa đi được (:
– Cảm ơn anh Dzung, supporter quá tuyệt. Không có anh thì buổi chạy khó thành công và em cũng không thể nếm trải của 1 “marathoner”. 1 mình 1 xe thồ mấy cái 3 lô chạy đi chạy lại như con thoi, (lại còn tường thuật live trên fb) rất nuột.
– Cảm ơn Đinh Linh, người tạo ra cú hích để anh em ăn theo
– Cảm ơn anh Lam Pham vì chai nước tuy nhỏ nhưng có tác dụng.
– Cảm ơn các anh em còn lại đã ra chạy cổ vũ động viên: anh em nhà anh Hy Vu, Xuan Khoa
– Cảm ơn các thành viên trên hội đã hóng tường thuật ở fb
– Cảm ơn các cmt, like động viên/quan hệ :))
Xin nhắc lại 1 câu nói được lưu truyền thay cho lời kết:
“Nếu bạn muốn cảm giác chiến thắng, hãy chạy 100m. Còn nếu bạn muốn trải nghiệm, hãy thử marathon”
Một ngày cuối hè, khi Da Nang International Marathon 2014 đếm lùi còn từng ngày…
Session expired
Please log in again. The login page will open in a new tab. After logging in you can close it and return to this page.