Boston Buddies có vẻ là một group chạy bộ dành cho … người già, với dàn admin ngoài 50, và các nhân vật cộm cán chăm chỉ viết bài đều khá cứng tuổi. Vì thế trải nghiệm với chạy bộ ở nhóm chạy này không ồn ào mà khá sâu đậm. Đây cũng là nơi bạn có thể tương tác với Gene Dykes (kỷ lục thế giới ở lứa tuổi 70+ với thành tích 2:54:23), hay Kathrine Switzer, số bib 261 huyền thoại của Boston Marathon. Hôm nay xin chia sẻ một bài viết trên trang Boston Buddies về hành trình BQ của một runner U60.
Tôi đã âm thầm tham gia nhóm chạy này được hai tháng. Để tôi kể các bạn nghe câu chuyện của mình:
Tôi bắt đầu chạy bộ năm 2014, ở tuổi 53, khi con trai 13 tuổi nửa đùa nửa thật nói rằng tôi không thể chạy được 5 km vì tôi quá giá rồi. Khi chạy giải 5K đầu tiên, với đường chạy dốc và rất khó nhằn, tôi nhận thấy nhiều người còn về đích sau mình. Điều này khiến tôi hứng thú chạy thêm các giải khác. Tôi bắt đầu giành được thứ hạng theo nhóm tuổi trong mấy giải nho nhỏ ở địa phương, vì thế tôi bị cuốn vào môn thể thao này rất nhanh.
Trong khoảng 3 năm gần đây, tôi chạy 3 hoặc 4 giải Half Marathon, với thành tích khá ngon nghẻ, dù gần như chẳng tập tành nghiêm túc gì cả. Tôi chỉ chạy mỗi lần 3-5 dặm (5-8 km), thường chạy khoảng 3 buổi mỗi tuần, không theo giáo án hay cấu trúc gì hết. Dù vậy, tôi không nghĩ rằng chạy Half Marathon là cái gì đó rất ghê gớm.
Từ lúc bắt đầu tập chạy, tôi đã ấp ủ tham gia một giải marathon. Là một ông bố đơn thân phải chăm sóc hai đứa nhỏ, không có người thân nào ở gần trong bán kính 300 dặm, tôi không thể đầu tư thời gian tập cho marathon. Đó là điều bất khả thi. Tôi chỉ biết quan sát một cách đầy ngưỡng mộ các bạn chạy của tôi tập chạy đường dài và chạy giải marathon. Tôi tự hỏi mình có thực sự quá già khi có cơ hội tập luyện cho marathon hay không.
Cuối cùng thì lũ trẻ cũng đủ lớn để tôi có chút ít rảnh rỗi. Cuối tháng 11 năm 2018, tôi chạy vài buổi 16 dặm (26 km), chỉ để xem chạy dài hơn một chút sẽ như thế nào. Tôi bắt đầu cân nhắc khả năng chạy marathon. Tôi bắt đầu tập luyện theo giáo án marathon dành cho người mới, và đặt mục tiêu ở giải Virginia Beach vào tháng 3. Tôi tập luyện suốt mùa đông, trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt.
“Mình sẽ chỉ chạy một giải marathon thôi, một lần duy nhất trong đời, thế là hoàn thành mục tiêu.” - Tôi tự nhủ như vậy. Giờ nghĩ lại tôi thấy thật buồn cười.
Tháng 3 năm nay, hai ngày trước ngày sinh nhật lần thứ 58, tôi chạy giải marathon đầu tiên, hoàn thành với thời gian 3:46:27. Mọi người bảo “Không tệ chút nào cho lần đầu tiên, anh có thể đạt chuẩn Boston đấy. Hãy thử nhắm đến BQ đi”. OK, chơi thì chơi! Dù vậy, tôi đã thật sự biết đến “bức tường” là thế nào trong lần đầu tiên chạy marathon, với cảm giác buồn nôn ập đến ở dặm thứ 18.
Giải marathon thứ hai của tôi là Mohawk Hudson Marathon vào ngày 13 tháng 10. Hơi đổ dốc một chút, nó được mệnh danh là “Đường chạy marathon nhanh nhất ở New York”. Mục tiêu của tôi là đạt chuẩn BQ để chạy Boston 2021, khi tôi 60 tuổi, nghĩa là tôi cần chạy FM 3:50. Hẳn nhiên là tối thiểu tôi cũng sẽ chạy nhanh bằng lần đầu tiên.
Tuy vậy, tập luyện vào mùa hè đã không giúp tôi có sự chuẩn bị tốt cả về thể chất lẫn tinh thần như các buổi tập luyện mùa đông. Hai chân tôi cạn sạch năng lượng ở dặm 19 hay 20 gì đó. 3:51:04. Thua cuộc. Tôi đã hụt BQ. Làm gì bây giờ?
Trong bữa tối sau giải đấu, tôi buột miệng: “Giải Marshall Marathon sắp diễn ra vào đầu tháng 11”. “Đúng là chàng trai Kentucky mà em biết” - Cô vợ mới cưới hai tháng của tôi bảo (cuộc hôn nhân này lại là một câu chuyện hoàn toàn khác nhé). Chỉ trong vòng vài giờ, tôi đã quyết định rằng tôi sẽ sớm thử lại lần nữa, thay vì chờ đợi vài tháng.
Giải Mohawk Hudson không phải là thất bại. Đó chỉ là một buổi tập chạy đường dài cho giải chạy sắp tới. Nhưng giải Marshall gấp quá. Hai người bạn tôi sẽ chạy giải Richmond vào ngày 16 tháng 11. Tôi sẽ chạy Richmond Marathon.
Để tôi viết đoạn kết: Tôi chạy Richmond trong 3:45:21. BQ cho năm 2021, với khoảng dư 4 phút 39 giây. Gần mười năm trước, tôi không thể hình dung mình sẽ chạy 5 km. Giờ đây có vẻ như tôi sẽ chạy giải Boston Marathon lần thứ 125.
Tôi biết mình không phải một người chạy bộ xuất sắc. Tôi chỉ về đích hạng 33/171 trong nhóm tuổi ở giải Richmond. Trên trung bình một chút, nhưng chẳng có gì hoành tráng. Tôi biết ơn chạy bộ đã cho những người như tôi có cơ hội được trải nghiệm một sự kiện như Boston. Tôi biết ơn vì mình đủ sức khoẻ để làm điều đó.
Tôi kể câu chuyện của mình ở đây, hy vọng rằng nó sẽ cổ vũ một ai đó. Đừng đánh giá việc bạn không đạt mục tiêu như một thất bại. Nhìn nó như một bước cần thiết để chuẩn bị cho giải đấu mà bạn sẽ hoàn thành mục tiêu của mình.
Không bao giờ quá muộn. Tôi chạy giải 5K đầu tiên khi 53 tuổi. Tôi chạy giải marathon đầu tiên chỉ hai ngày trước sinh nhật lần thứ 58. Tôi đã chạy 3 marathon trong đời, tất cả đều trong năm nay. Ở tuổi 60, trừ khi dính chấn thương hoặc gặp phải biến cố không lường trước được, tôi sẽ chạy Boston. Hẹn gặp các bạn ở đó.