Đôi dòng tâm sự về chạy bộ

Hai tuần sau giải New York City Marathon, mình không thể nói rằng đôi chân vẫn mỏi mệt (một tuần sau NYC thì đúng là như vậy, hậu quả của những chặng leo cầu liên tiếp), nhưng tâm trạng hiện tại thật sự vẫn muốn nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi, nghĩa là mình sẽ tiếp tục ngủ trong chăn ấm dù chuông đồng hồ reo lúc 4h30 sáng, như nó vẫn hay reo theo chế độ mặc định của iPhone; nghĩa là không ngại ngần một chút vang đỏ cùng pho-mát dê với các đồng nghiệp sau ca can thiệp lúc đêm khuya; nghĩa là lười biếng bỏ bài tập plank và hít đất mỗi tối…

Ở tuổi gần 40, bạn không thể chạy tốt nếu bỏ qua các vấn đề khác ngoài chạy bộ, như tập bổ trợ hay chế độ dinh dưỡng. Nhưng đôi khi chúng ta cần những khoảng nghỉ, để phục hồi không chỉ thể chất mà cả tinh thần lẫn sự đam mê. Nếu ai đó hỏi kế hoạch chạy giải sắp tới của mình, thì chắc chắn sẽ là Boston 2020. Boston sẽ diễn ra vào cuối tháng 4, từ giờ tới đó còn năm tháng nữa, đủ cho một cuộc đua 10K hay 21K, thậm chí 42K. Có điều mình chưa có kế hoạch gì cụ thể, dù được cả ban tổ chức Techcombank lẫn Ecopark tặng bib.

Một khoảng nghỉ ngơi để biết rằng mình vẫn còn rất nhiều tình yêu với môn thể thao này, kèm theo đó là khát khao chạy tốt hơn. Và mình tin đủ năng lực để phá kỷ lục bản thân ở cự ly FM (2:56), thậm chí chạy sub 2:50 hoặc nhanh hơn nữa. Mặc dù hiện tại chưa cảm thấy thật sự sẵn sàng, cũng như công việc đang giai đoạn bận rộn nhất, nhưng mình biết chính xác những gì cần phải làm để có thể đạt được mục tiêu: các bài tập tốc độ, chạy đường dài, chạy dốc xen kẽ, luyện tập tinh thần để nâng ngưỡng chịu đau, tập bổ trợ để cơ thể bền bỉ hơn chịu đựng được quá trình luyện tập…

Chạy bộ, nhất là chạy đường nhựa, có vẻ đẹp của sự giản dị. Một con đường, một người chạy bộ, một đôi giày. Ít tính chiến thuật như khi đua xe (bạn phải biết lúc nào bám theo peloton, lúc nào bứt lên), không đòi hỏi nhiều kỹ năng như chạy đường núi, không đầu tư thiết bị như lúc chơi ba môn phối hợp. Để chạy marathon tốt chúng ta đơn giản chỉ cần thể lực và ý chí. Càng lúc càng cảm nhận rõ câu nói của Eliud Kipchoge, “Tôi không biết giới hạn của mình ở đâu, nhưng tôi muốn đạt tới giới hạn đó”.

Hình ảnh chạy Ekiden 2019 sáng nay, do bạn Nguyễn Khánh chụp. Dù xác định chạy vui và thể lực còn xa mới đạt trạng thái tối ưu, nhưng sự phấn khích khi đứng ở vạch xuất phát vẫn vẹn nguyên như lúc mình đứng dưới chân cầu Verrazzano để chuẩn bị chạy giải marathon lớn nhất thế giới hai tuần trước.

About the Author chay365

follow me on:
>
0 Shares