Giây phút ấm áp cuối tuần của một runner

Lâu lắm mới có buổi chạy đường dài. Một suy nghĩ quen thuộc trong ngày chạy dài là: Mình đã phải hy sinh rất nhiều để có buổi chạy sáng hôm nay, mình không thể ra về sớm được. Chỉ cần tôi lưỡng lự một chút thôi, ra khỏi nhà trễ 30 phút, là tôi sẽ bắt gặp cặp mắt của con gái lúc nó mơ màng sắp tỉnh giấc.

Đàn ông là những kẻ rất kém nói “Không”, và thằng đàn ông nào có thể quay đi với ánh mắt nũng nịu của cô con gái 4 tuổi vào lúc bình minh? Tôi sẽ dễ dàng chìm vào đôi mắt ấy, còn con bé – biết chắc tôi vừa ngồi xuống giường ngắm nó – sẽ trễ nải khép mắt lại và hờ hững quay mặt vào tường.

Khi tôi lay nó dậy, nó sẽ giả vờ ngủ say, không trả lời, chỉ có hàng mi dài nhíu lại. Nhưng chỉ cần tôi bế nó lên là nó sẽ tỉnh táo và ôm tôi thật chặt, hai chân quặp vào người tôi tới mức tôi có thể buông tay ra mà con bé không rơi.

Bím tóc của nó khẽ quệt lên mặt tôi, còn tôi có thể hít hà hơi thở của nó, cảm nhận gò má bầu bĩnh của nó đang áp lên gáy mình. Nó sẽ ôm tôi không rời cho tới khi tôi đặt nó xuống bàn ăn cơm và nói rằng ba phải tới bệnh viện đây.

Cả tuần tôi đã như thế, ngày thứ 7 này tôi cũng không ở nhà. Thế là tôi lỡ cả ánh mắt của con bé lẫn bữa sáng cùng gia đình. Nếu ở nhà ăn sáng, vợ sẽ làm món sinh tố hỗn hợp của bột whey, sữa, hạt điều, chuối, hạt chia cho tôi.

Trong lúc nàng đặt đứa bé thứ 2 xuống ghế rung Baby Bjorn, để con bé nhún nhảy tự do đầy vui thích và quên đi bát bột trước mặt, tôi có đủ thời gian thả một viên Nespresso vào máy pha cà phê tự động.

Hạt Nespresso vị hơi gắt so với cà phê arabica nguyên chất tôi thích uống, nhưng trong một sáng cuối tuần chậm rãi, cảm giác uống cà phê đôi khi quan trọng hơn hương vị của chính cốc cà phê đó. Những tán lá xanh đầu hồi lao xao, tia nắng buổi sớm khẽ khàng rọi xuống phòng ăn, mềm mại dịu dàng như lụa.


About the Author chay365

follow me on:
>
0 Shares