Trở lại “mặt đất” sau LDR 12h Challenge, tôi “liêu xiêu” gần như cả ngày hôm sau để ngủ nghỉ bù. Đầu tôi vẫn còn cảm giác căng và nóng (như sốt thì cũng không hẳn), tàn dư từ hôm qua. 12h phơi mưa ngoài trời, mồ hôi chảy vào mắt rất nhiều (tôi quên buộc khăn băng đô lên trán để ngăn mồ hôi) khiến mắt tôi cay xè, ngấn lệ không ngừng 😉
Tuy nhiên, chỉ sau 1 ngày, chân cẳng hồi phục nhanh hơn tôi hình dung. Bước chân nhẹ nhàng hơn chứ không còn chậm chạp, thăm dò như ngày chủ nhật. Hơi khó tin, sau 12 giờ chạy, buổi sáng hôm sau người tôi (upper body) không quá èo uột, trừ đôi chân ra. Chẳng bù 1 buổi tập core khoảng 20-30 phút tối hôm trước có thể khiến tôi ê ẩm mãi mới nhấc lưng dậy được.
Quay lại LDR 12h Challenge, do đã có chút kinh nghiệm chạy 70km trong suốt 15h trên Sapa nên thử thách 12 giờ này về cơ bản không quá đáng ngại, nhất là trong điều kiện thời tiết mát mẻ tương đối thuận lợi như thế này. Thử thách 24 giờ năm ngoái, năng suất của tôi thấp (chỉ khoảng 70km) cũng vì thời tiết hè nóng quá, đánh gục ý chí chiến đấu vốn kém cỏi :D. Do vậy, khâu chuẩn bị của tôi cũng đơn giản, hầu như không khác gì chuyến đi Sapa. Duy chỉ có sự khác biệt là tôi không phải mang theo balo đựng nước vì đã có 1 trạm support (1 vòng lớn khép kín trong công viên nhỉnh hơn 3 km chút xíu) với nước lọc và nước điện giải đầy đủ & đồ ăn nhẹ. Nếu như tháng 1 tôi ì ạch không nổi 100km thì tháng 2 với xấp xỉ 200km (sao bỗng dưng nhiều thế nhỉ :v) đủ vốn “lận lưng” để tôi tạm yên tâm.
Socola kitkat (đổi tone chuyển từ Snicker sang Kitkat)
Oresol / Gel
Xúc xích (món này tôi không ham lắm, cứ tặc lưỡi mang ăn thử)
Cà phê 3in1 (vì sẵn có ở nhà, tôi thích cà phê phin đen không đường hơn)
Xôi gấc (10k mua trên đường đến) Món này là món chiến lược vì tôi cần nạp tinh bột, ngoài đám đồ ngọt ở trên.
Tôi còn định mang theo mỳ cốc nhưng sợ ở đó không có nước nóng nên lại thôi. Tôi nghiệm ra 1 chút tinh bột (thêm quả trứng thì tốt) âm ấm nong nóng đổ vào bụng có thể khiến sức lực, các giác quan được hồi phục đáng kể sau lần đói bụng giữa trưa khi đến checkpoint 4 ở Sapa. Thời điểm buổi trưa là thời điểm nhạy cảm vì cơ thể theo giờ sinh học phản xạ tự nhiên, các bộ phận đồng loạt kêu “đói, đói” & có lẽ là cả cơn buồn ngủ nữa.
Cũng như những lần trước, tôi lại chập chờn cứ như thể đi race vậy, dù được ngủ ở nhà :v 1 giờ mới ngủ được, 3:30 trở dậy trước cả chuông, nằm cố thêm nữa đến 4:30 thì đi hâm nóng cơm ăn, thêm quả chuối cho chắc dạ và uống 1 gói cafe để giữ được sự tỉnh táo.
Hà Nội trong những ngày mưa phùn ươn ướt. Con đường đi đến công viên rất lầy, phải chăng vì vậy tôi chạy cũng “lầy”? 😉 Bù lại, không gian công viên xanh, sạch sẽ, vắng vẻ (ai mà thần kinh mò ra đây thể dục giữa trời mưa phùn như thế này chứ?) giúp tôi tìm lại được sự thoải mái, hứng khởi. Còn khoảng 10 phút là đến thời điểm xuất phát mà số lượng người có mặt mới được hơn 1 tá. Có lẽ một phần vì cơn mưa với lại tâm lý “cờ bạc ăn nhau về cuối”. 12 giờ cơ mà 😀 Đội chị em support đã đến sớm chuẩn bị bày biện (yêu :x) Tôi để ý tập note của mẹ Thanh Phuong Le, sặc sỡ xanh đỏ tím vàng dùng để kí gửi nhận đồ. Rất pro, tôi đã đọc ghi chú dài ngoằng của mẹ ấy tối hôm trước rồi nhưng mải lo sắp xếp đồ nên chưa có ý kiến gì. Với sự chuẩn bị chu đáo tận tình như thế, nếu tôi chỉ comment 1 dòng rồi rút lui e là không phải.
Đúng 7 giờ, mọi người hối nhau xếp đội hình xộc xệch làm 1 pô wefie kỉ niệm vội rồi chuẩn bị start. Mưa li ti. Kệ, cũng chả sao. Chúng tôi đã quá quen với chuyện này rồi. Mở runkeeper, set airplane mode. Xong, 12 giờ sắp tới chỉ có con đường phía trước, không có ai quấy rầy. Tôi, Dinh Linh, anh Lam Pham, Luu Tuan Anh trong nhóm ít ỏi xuất phát đúng giờ.
Dựa trên phong độ trong vòng 2 tháng qua, tôi nhận thấy nhiều ứng cứ viên sáng giá cho tốp đầu: Kiến Quốc, Bình Dương, a Tanh Nguyen, Đức Đặng, chưa kể Ngân Sơn từ Sài Gòn ra tham dự, Dinh Linh chắc chắn có 1 suất rồi (tôi cảm nhận rõ sự máu lửa từ cách đó 2 tuần 😉 anh Lam Pham nhất định chơi cả 12 giờ thì không thể không nói đến, Thanh Lâm mới đây cũng “chạy nháp” 83km cũng rất nguy hiểm, chị Sữa. Tôi xác định cố gắng đu trong nhóm này, gần như chắc chắn sẽ đều từ 70km trở lên, không có ai quá trội.
Riêng tôi, với những kinh nghiệm đã có + chút phong độ và sự tự tin kịp lấy lại sau 35km Tam Đảo 1 tuần trước) thì 80 km (50miles) là khả năng thực tế và là mục tiêu đương nhiên. Nếu giả dụ vì lí do nào đó không đạt mức này, tôi cũng sẽ cố gắng chạy đủ 12 giờ (không nghỉ 1 giờ nào, càng hạn chế giờ chết càng tốt), không phụ lòng mẹ Thanh Phuong bốt tâm thư*. Tất nhiên, tôi có nghĩ đến mốc 100 km. Để làm được điều này tôi phải: chạy 2 cái FM đầu mất 5 giờ cho mỗi 42km, hoặc chí ít là ~6 giờ cho 50km đầu. Nếu không đạt được 1 trong 2 mốc này, 100 km là bất khả thi.
Tôi chủ trương chạy chậm đều, không đi bộ, theo nhịp thở của mình là chính, gần như không theo dõi pace (chỉ biết khi mở ra soi checkin cứ mỗi 5-10km) nhưng qua thực tế có 2 cây cầu trên route, tôi chuyển hướng đi bộ khi lên cầu, coi như đây là khoảng thời gian cho đầu gối của mình nghỉ. Sau nửa tiếng, công viên đông vui hơn khi có tốp sau kéo đến. Tuy mưa hơi lạnh nhưng nó vô tình giúp LDR có 1 không gian riêng vắng lặng mà ở đó chỉ có tiếng cười nói í ới rổn rảng, tiếng chạm tay hifi của những kẻ “dở hơi”. Một lúc sau, hồ nổi nhiều gió hơn nhờ nhóm đến muộn tăng tốc, dù nhẹ. Họ phải chạy bù trừ đuổi kịp nhóm trước. Nông Chuyền, Ngân Sơn chạy rất máu lửa. Các anh già không ai dám theo 😀
Mỗi vòng qua đi, tôi chỉ uống nước nửa cốc nhỏ, ăn cũng rón rén đủ để “đốt” 1-2 vòng, cafe uống 2-3 bận (may quá ai nghĩ ra món cafe hay vậy :D) vì tôi biết nếu không “nhồi” sớm thì buổi trưa tôi có thể sẽ buồn ngủ, buôn chuyện cũng không dám buôn lâu vì mải vui nghỉ lâu là…đứt. Sau 5h12′ tôi hoàn thành FM đầu tiên, mốc 50 km (khoảng 16 vòng) tôi mất 6h9′. Lúc này tôi biết 100 km không khả thi rồi (về lý thuyết là vẫn còn nhưng thể lực thì không đánh lừa được).
Sau một nửa chặng đường ban đầu, tôi quyết định thay giày-tất-quần-áo. Một hình thức refresh cơ thể (tôi bị chafing từ km21 do áo singlet ngấm áo nước mưa nặng. Nếu tôi mặc áo Sapa như mọi khi chắc chắn không bị chafing nhưng muốn lúc start có tí màu cờ sắc áo nên vẫn mặc) cũng là một “phép” tinh thần khi tôi thôi không test giày mới Bitis Hunter nữa (50km là quá đủ) mà mang đôi NB quen thuộc (kèm đôi tất mỏng, ít bó hơn), đã cùng tôi chiến hơn 3000 cây số. Do wc ở hơi xa nên tôi mất khá thời gian mới xong thủ tục cởi-mặc. Cũng do dừng lâu nên chân tôi dần cứng lại, đành phải giãn chân 1 lúc, tranh thủ ăn nốt gói xôi khi vừa qua trưa. Tôi đã mất 25 phút, gấp đôi thời gian nghỉ chấp nhận được.
Trở lại đường chạy, Dinh Linh, anh Lam Pham, Đức Đặng, Ngân Sơn vẫn đang dẫn trước tôi từ 5 đến 25 phút. Nông Chuyền thậm chí còn hoàn thành FM đầu trong thời gian khá sớm. Khoảng cách này với tôi vẫn ở ngưỡng “an toàn”. Còn hơn 5 tiếng nữa, nhiều “biến” có thể xảy ra. Tôi có thể rút ngắn được. Cứ thế, tốp này lần lượt bám đuổi nhau. 60, 65, 70 km. Cả tôi và Linh khi còn khỏe, còn đủ tỉnh táo có nói về 100km của Murakami đều thống nhất khoảng thời gian sau 70km mới thực sự “thú vị”, có nhiều điều để chiêm nghiệm, để “thăng hoa”, để chạm vào những giới hạn của cơ thể.
Từ mốc 70km, tôi không còn để ý nhiều đến những ai đang ở xung quanh mình nữa. Những cái vẫy tay hời hợt (xin lỗi :”>) lướt qua nhau chả buồn chào :v Tôi gần như chạy 1 mình. Chạy, qua bàn support nạp đồ uống-ăn, im lặng nghỉ lấy hơi, đến mốc checkin thì lấy bút ghi, cũng là cách để khích lệ bản thân hướng đến mốc tiếp theo. Chu trình cứ thế lặp lại. Có khi qua cầu, có khi cắt vòng nhỏ, có khi chạy 1 nửa phía Tây (nơi có bàn support) do nửa bên kia khói um vì đốt lá, có khi lại xục vào bãi cỏ lớn, nơi có các bạn học sinh đang ngồi ca hát, chạy lòng vòng để…massage chân, có khi vào toilet (tổng cộng…3 lần, nước tiểu hơi vàng không phải báo gió nồm mà là tôi cần uống thêm nước-ghi chú). Tóm lại, đường chạy của tôi bắt đầu loạn xạ như một nguyên tử chuyển động vô hướng vậy.
Dần về cuối tôi không qua cầu nữa. Tôi cho rằng nếu ở đường bằng mà vẫn chạy đều thì cũng tốt không kém so với việc đi bộ lên cầu. Mỗi lần kí checkin nhìn bảng leaderboard thấy vẫn mấy cái tên ấy dẫn trước càng khiến tôi thêm động lực. Chỉ cần “đối thủ” ngơi chân, tôi vẫn có thể đuổi kịp và nếu may mắn sẽ vượt lên. Nông Chuyền về sớm khiến tôi hơi bất ngờ vì chàng trai này hầu như dẫn đầu 2/3 chặng đường. Chỉ còn lại 5 cái tên cán mốc 80km (tôi mải chạy không kịp chụp màn hình mốc này) 85km+ 11h30. Lúc này, tôi không còn quan tâm đến người khác nữa. Cứ chạy miết dải phía Tây công viên. Tôi muốn hoàn thành 90 km, dù rất khó cho 30 phút còn lại.
Nếu có câu “thần chú” nào đó tôi nghĩ trong đầu nhiều nhất thì hẳn đó là câu “có thể tôi sẽ hối hận”. Tôi nhớ đến Cao Hà ở bài viết chia sẻ chạy 100km. Nếu buông sớm, hẳn tôi sẽ hối hận như Cao Hà vì lẽ ra mình có thể chạy được hơn thế. Do đó, tôi đã theo đuổi chạy “thông” 12 giờ, chứ không phải theo đuổi số kilômet dù đây cũng là chỉ số quan trọng. 30 phút cuối vừa dài vừa ngắn. Vừa mong nó kết thúc sớm để được nghỉ (do tăng pace), vừa mong nó chậm lại để có thể hoành thành 90km.
Trời sập tối hẳn. Một đám đông lố nhố vẫn còn kiên nhẫn trụ lại cổ vũ chúng tôi giữa trời mưa trong ánh sáng lờ nhờ. Cũng có thể đám này ham vui ngồi tám chuyện chứ chẳng còn hơi sức đâu cổ vũ nữa. Mưa rơi ướt áo dân chơi. Sau hơn 85km tôi vẫn chạy được pace 6. Dựa vào nhịp thở gấp, tôi biết. Tôi, Dinh Linh, anh Lam Pham, Luu Tuan Anh và bóng mấy người nữa ở đâu đó trong công viên này đang sống gấp. Đến những giây phút cuối cùng. Chúng tôi không hẹn mà chạm trán nhau ở gần bàn support. Tất cả đồng loạt gom lại chạy về hướng xa khi chỉ còn 1 phút nữa thì cùng chạy quay lại về điểm bắt đầu. Tôi không còn đủ sức để giơ tay cao hơn nữa, mồm khào khào không còn hét to hơn được nữa. Đầu bốc hơi ngùn ngụt, cơ thể thấm lạnh. Tất cả những gì tôi có thể cố được trong giây phút muộn màng.
89.6km, rất gần 90km 😀 Tôi không vì thế mà buồn hay quan trọng hóa vấn đề, cũng không quá đỗi tự hào vì lẽ ra tôi có thể chạy tốt hơn chút xíu (nghỉ ở mốc 50km, 75km ngắn hơn) nhưng dù sao tôi hài lòng vì đã chạy đủ 12 giờ và tiến đến mốc mới, 50miles đầu tiên. Tôi, có lẽ, không hối hận.
Nếu có thể làm gì để tốt hơn? – Một cái áo tốt ngay từ đầu để không bị chafing sớm, không phải thay áo (quần, giày, tất tương tự). //nên bôi nhiều powder, oil để chống chafing
– Tập trung, kỉ luật hơn
(Tháng 2 vô tình milage của tôi khá tốt nên tôi không nghĩ cần chạy hơn thế để có kết quả tốt hơn)
Cuối cùng, cảm ơn anh chị em Dinh Linh, Binh Duong hay ai đó nữa có kế hoạch chạy 12h, cảm ơn Đức và đã tổ chức và bám sát sự kiện. Nếu chạy hết mình, chắc chắn em không dừng ở còn số hơn 80km đâu. Cảm ơn các anh chị em đã không dừng lại, thách thức thôi thúc tôi chạy tiếp. Nếu không có “đối thủ” tôi e là cũng không thể vượt qua chính mình. Cảm ơn các nhiếp ảnh gia có tâm.
Chân thành cảm ơn anh chị em đội support mà tôi xin phép nêu tên đại diện là anh chị Thanh Phuong Le & Lam Dang.
* “Đội supporters chỉ có 1 yêu cầu, là yêu cầu các bạn chạy thật vui, thật tốt.
Bõ công các bạn bỏ ra 12h quý báu, bỏ bê cả vợ (chồng) con cái, lấy cả 120h công lao động free của đội supporters thì hà cớ gì mà không enjoy đi ạ.
Good luck nhé, all runners!“
Lúc đọc đoạn này tôi rưng rưng ưng bụng lắm, mà lúc đó cần soạn đồ đi ngủ rồi nên không cmt ngay được (: Quá chu đáo, khoa học & nhiệt tình. Với một bức “tâm thư” như thế lẽ nào nào (chúng) tôi lại chạy hái hoa bắt bướm? lẽ nào lại không “enjoy”, không dốc hết sức lực & tinh thần cho 12h?
Các anh chị em, những người support, ngồi thu lu một chỗ trông đồ 12h cho lũ dở hơi mới là những người hùng. Những kẻ chạy 12h suy cho cùng chỉ là những kẻ ích kỉ, chăm chăm thỏa mãn cái tôi của bản thân (: Cảm ơn các món ngon mà anh chị em đã mang đến, tôi thật khổ tâm vì thèm mà chỉ dám ăn cầm chừng, một số món còn chưa kịp thưởng thức :3 bánh gối, phở cuốn, giò nóng, bánh bà Thảo, cóc bao tử, dưa hấu, ổi, táo, socola v.v…nhờ thế tôi chỉ ăn đúng gói xôi tôi mang đi T_T