Nhật ký đi chạy

nhat ky di chay

Nhật ký đi chạy

Trần Thanh Mai

Sau mỗi lần chạy đường dài, tôi tập thói quen viết nhật ký tường thuật lại để rút kinh nghiệm cho những lần chạy tiếp, ghi lại trải nghiệm về thể xác và tinh thần để sau này nếu tự dưng mất hứng chạy, đọc lại sẽ có thêm động lực để xỏ giày, ra đường.

Xin nói thêm chút, nhiều người từ già trẻ trai gái thanh niên cường tráng hay ốm yếu đều nhất mực lè lưỡi lắc đầu ánh mắt có phần ái ngại khi biết tôi chạy quãng đường trên 20 cây số, tuy nhiên, với những người chạy, thì 20km đôi lúc chỉ mới là quãng đường khởi động nhẹ nhàng. Chạy đường dài chưa quá phổ biến ở Việt Nam, các cuộc thi (nếu có) tổ chức cũng không thu hút được nhiều người không chuyên tham gia. Giải chạy Marathon quốc tế ở Đà Nẵng đã được tổ chức 2 năm, năm 2013 chỉ có 9 người Việt Nam trên tổng số 117 người tham gia hạng mục Marathon, và 24 trên tổng số 166 người chạy Half-marathon; năm 2014 con số này là 30/105 ở hạng Full, 55/221 ở hạng Half. Bạn biết không, ở Mỹ – đất nước yêu chạy nhất thế giới, các giải chạy thu hút hàng triệu người tham gia mỗi năm. Đơn cử, năm 2014, có 550,637 finishers trong hơn 1100 giải Marathon ở Mỹ, và có 1,960,000 finishers trong 2100 giải Half-marathon (không phải tin bịa, mọi thông tin dựa vào Running USA State of the Sport Annual Reports, lấy từ website  http://www.runningusa.org/statistics).

Từ khi tham gia hội chạy LDR ở Hà Nội với lần chạy một vòng hồ Tây 16km đầu tiên vào cuối tháng 3/2015 (với thành tích 1 giờ 47 phút), tôi mới biết là chạy  như tôi thì chả nhằm nhò gì (dù trước đó đi chạy công viên với thằng bạn, rất hay bị nó nói “mày chạy chậm thôi không các anh sợ”), và tôi thật đúng đắn khi tham gia cùng mọi người, đúng là buôn có bạn bán có phường chạy nhất định phải có đồng bọn 😛 Dù việc chạy là việc cực kỳ cá nhân, cực kỳ riêng tư, khi tôi chạy, tôi chìm đắm trong thế giới của riêng mình, trải nghiệm và chịu đựng những nỗi đau thể xác của chính mình, nhưng có một tập thể giống mình cổ vũ, chia sẻ kinh nghiệm, động viên, thúc đẩy thì đúng là may mắn.

Việc chạy bộ, đem lại cho tôi sức khỏe tốt, thân hình gọn gàng hơn, đem lại cho tôi những người “bạn” mới, các anh chị em trong LDR dù làm những công việc khác nhau, tuổi tác khác nhau, cuộc sống khác nhau, nhưng mọi người có chung sở thích chạy, và rất phấn đấu, tận tâm tận lực vì chạy, hơn nữa, ở họ, tôi thấy toát lên tinh thần thể thao không chỉ ở bề ngoài mà còn trong lối sống và tính cách: rất khoa học, điều độ, lành mạnh, thoải mái, vui vẻ, quyết tâm, quyết liệt, và thượng võ. Họ là động lực để tôi cố gắng tập luyện và học hỏi, cũng như điều chỉnh lối sống hàng ngày. Và một cộng đồng với những cá nhân khỏe khoắn về thể chất và lành mạnh về tinh thần sẽ làm cho xã hội đó tốt đẹp hơn, tôi tin vào điều đó.

Nhưng hơn hết, việc chạy bộ đã vực dậy, tiếp thêm sức mạnh thể chất và tinh thần, thổi vào cuộc sống của tôi một luồng gió mới của năng lượng. Mọi nỗi buồn chán, cô đơn hay thất vọng dường như trở nên nhỏ bé trên con đường chạy. Đổ mồ hôi, chịu đựng những cơn đau cơ một mình, cố gắng vượt qua hạn mức của bản thân ngày này qua ngày khác đã cho tôi một tinh thần mạnh mẽ, tôi tin chắc như vậy. Sau nhiều trải nghiệm, tôi nhận ra rằng, nỗi buồn dù mạnh mẽ đến mấy rồi cũng hóa mong manh khi con người vượt qua được những rào cản tâm lý do chính mình đặt ra. Bạn sẽ không thể hình dung được những sáng sớm, trên con đường bạn chạy qua, mùi cỏ trộn lẫn hơi sương buổi sáng là như thế nào; hay lúc ngước lên bầu trời chạng vạng trước bình minh mùa hè với cảm giác choáng váng trước sự huy hoàng mà dịu dàng ấy là như thế nào; những cơn run sởn gai ốc khi bạn chạy trong cơn mưa phùn cuối đông, cơ thể vừa nóng vừa lạnh, những cành cây trơ trụi lá vẽ nguệch ngoạc những nét buồn thảm lên nền trời xám xịt, và những cơn gió cuộn lên từ mặt hồ khiến miệng khô và cổ họng đau buốt như thế nào; hay khi gặp lại một người chạy bộ ngược chiều bạn lúc ở hồ và trao cho nhau ánh mắt và cái mỉm cười khiến bạn vui và phấn chấn như thế nào; bạn sẽ không hiểu, cho đến khi bạn chạy. Tất cả những cảm giác đó, những phấn khích âm thầm trong lúc chạy đó (chứ không phải lúc về đích, hoàn thành quãng đường) thực sự thú vị và luôn là lý do để tôi chạy, gần như mỗi ngày trong hơn một năm qua. Hơn một năm, hơn một ngàn cây số, một con số không nhỏ dù chưa là gì so với nhiều người, nhưng là một con số biết nói, và đáng để tôi ăn mừng.

About the Author Tran Thanh Mai

>
6 Shares