Chạy bộ từ Vinh đến Cửa Lò

 Beach Shot

Chạy bộ từ Vinh đến Cửa Lò

Trần Thanh Mai

Tôi xin đăng sau đây, là nhật ký chạy quãng đường suýt soát Half-marathon (21km) của tôi từ Vinh đến Cửa Lò đợt nghỉ lễ 30/4 vừa rồi. Những suy nghĩ có vẻ dông dài và tủn mủn, nhưng khi đọc lại, tôi vẫn thấy nguyên vẹn một nỗi sung sướng và háo hức vô cùng.

Khi tôi nói với gia đình rằng ngày mai (tức thứ 4 ngày 29 tháng 4) tôi sẽ chạy từ nhà xuống đến quảng trường Bình Minh, Cửa Lò, dù đã biết việc tôi ham thích và thường xuyên đi chạy, bố mẹ không khỏi lo lắng. Tôi cũng hiểu, thứ nhất, bố mẹ lo lắng vì đường đi Cửa Lò khá vắng vẻ, tôi lại là con gái, sẽ có thể gặp nguy hiểm. Thứ hai, bố mẹ sợ sức khỏe tôi không đáp ứng được, nếu tôi bỏ cuộc giữa đường thì gia đình sẽ phải thức dậy sớm để đi đón tôi :P. Mấy đứa bạn gái cũng khá quan ngại, cũng vì những lý do trên. Tôi, trước đó, có rủ cậu em trai chạy cùng, vừa vui, vừa hỗ trợ nhau (cu cậu chạy rất khá dù chưa bằng chị hehe, cũng từng chạy đc 15km) tuy nhiên vì là đợt nghỉ lễ nên lịch sinh hoạt bị đảo lộn, party all days, lấy lý do chưa chuẩn bị đủ thể lực, sức khỏe không đảm bảo, nên cu cậu từ chối. Tôi chuyển sang nhờ một cậu bạn là dân đạp xe, cậu sẽ là pacer kiêm support nước và đồ ăn cho tôi, cậu đồng ý nhưng gần đến ngày xuất phát thì vì không mang xe về và không mượn được xe, cậu giới thiệu cho tôi một người bạn khác. Và rất bất ngờ khi cậu bạn nói tên của người ấy ra, đó là con bạn khá thân thời cấp 2 của tôi, Linh (aka Linh sex). Liên lạc với Linh sex, bạn rất nhiệt tình đồng ý ngay, chúng tôi lên kế hoạch giờ giấc, cung đường, đồ mang theo.

Tối hôm trước ngày chạy, bố tôi gợi ý chạy khi trời mờ sáng (khoảng 5 giờ) nhưng tôi không đồng ý, nếu xuất phát lúc 5 giờ, nghĩa là tôi sẽ có khoảng 1 tiếng rưỡi chạy trong nắng nóng (nắng mùa hè miền trung rất khó chịu, dù mới 6 giờ sáng). Tôi đi ngủ lúc 10 giờ tối và ngủ khá ngon, thức giấc lúc 3 giờ sáng (điều này khiến bố cằn nhằn tôi thể dục phản khoa học). Mẹ đã chuẩn bị sẵn đồ ăn nhẹ – một đĩa khoai lang cho tôi từ tối qua. Pre-run snack ưa thích và bổ sung năng lượng hiệu quả của tôi là khoai lang. (khác với cơm, khoai lang dù cũng là tinh bột nhưng là tinh bột có lợi, rất tốt cho người ăn kiêng). Ăn sáng, uống 300ml nước chanh muối và vệ sinh cá nhân, thay đồ xong xuôi, tôi bắt đầu pha 2 lít oresol cho lần chạy này. Rồi tôi khởi động, nhắn tin cho Linh, bạn đã bắt đầu xuất phát từ nhà bạn sang nhà tôi.

Khi Linh có mặt, đúng 4 rưỡi, tôi lên đường. Trời vẫn còn tối nhưng đèn đường bắt đầu tắt, nên tôi không quan sát được quá 50m phía trước mình. Một vài người (toàn là các bác trung niên) đã lục tục đi bộ hướng ra Quảng trường thành phố. Linh đạp xe rất chậm bên cạnh tôi, soi đèn cho tôi. Trước khi chạy, tôi dự định sẽ xuất phát từ nhà ra Quảng trường Hồ Chí Minh (khoảng 1km) rồi vòng qua Công viên Nguyễn Tất Thành và hướng ra đại lộ Lê-nin. Nhưng lúc đấy do quen cung đường từ nhà ra công viên nên tôi quên ý định này (sau này nghĩ lại, nếu tôi chạy theo kế hoạch, thì là vừa đẹp quãng đường 21km HM), nhưng không sao. À, mà bạn có để ý là đường chạy của tôi khá có ý nghĩa chào mừng ngày Giải phóng miền Nam thống nhất đất nước không, hehe?

Những cây số đầu tiên, tôi đếm bước chạy, thở đều, Runkeeper báo tôi đang chạy ở pace 5:40 – hơi nhanh so với việc chạy khởi động, nhưng kệ, tôi đang sung sức và hoàn toàn không thấy chân cẳng có vấn đề gì, nhịp tim và nhịp thở cũng ổn. Tôi đã chuẩn bị một playlist khoảng 40 phút một bài, tải từ Rock My Run, chạy với nhạc sôi động (tôi hay gọi là nhạc quẩy), tiết tấu nhanh mạnh và lyrics rất truyền cảm hứng, tôi thấy quãng đường chạy của mình đỡ nhàm chán hơn. Linh vẫn im lặng và kiên nhẫn đạp xe tà tà cạnh tôi. 2 đứa con gái im lặng đi cạnh nhau, mỗi người một suy nghĩ (cũng có khi là chẳng nghĩ gì), nhưng tôi thấy rất được an ủi và động viên, dù đã lâu không gặp và nói chuyện, nhưng sự thấu hiểu an tâm này chỉ có ở những người bạn, tôi biết điều đó. Có vài người đạp xe đua vượt qua chúng tôi ở đường Lê-nin, có một nhóm bạn của Linh đi xe máy ra biển cũng vượt qua, Linh chào họ rồi lại tiếp tục im lặng đạp xe chậm rãi cạnh tôi. Cảm ơn Linh, vì sự kiên nhẫn của bạn! Ra đến sân bay Vinh là tầm 7km, phù, vậy là đã được 1/3 quãng đường, tôi rẽ phải hướng ra xã Nghi Ân, những hàng đèn đường xa dần sau lưng, chào thành phố nhé. Tôi nhìn về phía đông chân trời, bình minh sắp lên, những vầng mây vàng rực, gió mát hiu hiu thổi, hong khô một phần mồ hôi chảy nhỏ giọt trên trán và thái dương của tôi. Tôi bảo với Linh: “Vậy là không kịp đón bình minh rồi!”, hình như bạn có “ừ” một tiếng, tôi không nghe rõ vì tiếng nhạc.

Đến km thứ 8, khoảng 5 giờ 15 phút, Linh hỏi tôi có muốn uống chút nước không, tôi gật đầu ra hiệu. Tôi dừng lại tầm 1 phút, nhấp một ngụm khá lớn, Linh bảo uống ít thôi không xóc bụng, tôi bảo không sao, tôi quen rồi, rồi tôi bảo Linh đạp xe lên trước đi, trời sáng rồi, tôi có thể chạy một mình. Linh chào tôi và hẹn tầm 30 phút sẽ quay lại tiếp nước cho tôi.

Nhìn dáng Linh cong lưng đạp xe, trên lưng là một balo đựng 2 lít nước của tôi và máy ảnh, tôi thấy hơi tội lỗi, tôi biết là rất mỏi. Linh sớm vượt tầm quan sát của tôi. Tôi bắt đầu thực sự chạy một mình, không bạn đồng hành, không người support, không người cổ vũ. 10 km đầu tiên này luôn là 10km khó nhằn nhất với tôi, đại lộ vắng vẻ, tối, dài hun hút và quãng đường dài trước mắt cần chinh phục rất dễ làm nản lòng người chạy. Tôi nhận thức được điểm yếu này của bản thân nên luôn lặp lại những câu động viên trong đầu: “Cố lên cố lên cố lên!” và nghĩ về sự sung sướng lúc về đích để không bỏ cuộc. Đây là lần thứ 2 tôi chạy trên đối giày mới mua, và là lần chạy đường dài đầu tiên. Tôi mua đôi Skechers Go Run Ultra này chưa đầy một tuần, rất háo hức được thử nghiệm. Chân tôi vẫn đang rất thoải mái trong giày mới, êm, nhẹ, độ ôm vừa phải không quá chật không quá rộng, chưa gây ra đau nhức hay phồng rộp nào cho bàn chân, dù tôi đã chạy được tầm 10km. Tôi cố giữ nhịp chân nhấc lên thả xuống đều đặn, đầu gối gập vừa phải khi chân tiếp đất, không sải bước quá dài tránh làm mỏi cơ đùi, mọi thứ nhịp nhàng, tốt đẹp.

Trên đường chạy, vài nhóm thanh niên cũng dậy sớm thể dục, họ vui vẻ cười nói và nhìn tôi khá lạ lùng. Một vài người cũng đã thức giấc, mở cổng ra đón ngày mới và quét tước sân vườn. Tôi gặp bố Linh đạp xe trên quãng chạy này, chú chào tôi, tôi chào chú, trao đổi vài câu rồi chú tạm biệt tôi để vượt lên.

Đến khoảng km thứ 11, một gã đạp xe đi theo tôi, đã có lúc gã đạp vụt lên cố chạm vào tôi nhưng tôi né được. Thấy tình hình không ổn với cái đuôi đeo bám chết tiệt như thế này, tôi vừa tiếp tục chạy vừa nghĩ đến vài phương án. Nếu gã định tấn công tôi lần nữa, tôi sẽ tung chân lên và cho gã hưởng một cú sút vào mặt hoặc bụng/ngực (nhờ có chạy, squat và lunge, chân tôi dù nhìn thì còi cọc nhưng khá khỏe, tôi dám chắc gã sẽ ê ẩm đến vài hôm) kèm theo vài câu chửi hăm dọa (khoản chửi thề thì tôi đây hơi bị thành thạo), hoặc nếu không sút trúng, tôi sẽ dùng hết sức đá cho gã ngã xe thì thôi. Tuy nhiên, tôi nghĩ gã đoán được suy nghĩ của tôi qua ánh mắt hằn học tôi nhìn gã, nên gã không dám làm gì. Đến chợ Nghi Ân, khá đông người, tôi cắt được gã. Phù, may quá, lại yên ổn để chạy rồi! (dù không biết là thực sự là tôi may hay gã kia mới là người may mắn nữa jk :D)

Đến km 15 là Đại học Vinh cơ sở 2, lúc này nắng đã bắt đầu lên, nhiều xe tải rầm rập chạy qua khiến đường vừa bụi vừa ô nhiễm không khí, việc hít thở của tôi không được đều đặn, nhưng may là tôi không thấy mệt, dù chân hơi mỏi. Chiếc áo gió tôi đang mặc bắt đầu khiến tôi không thoải mái vì nóng, mồ hôi ướt đẫm khắp mặt, ngực, lưng và tay, tôi cảm nhận rõ từng giọt, từng giọt đang chảy, đang trượt khắp cơ thể mình. Linh trong lúc đứng chờ tôi chạy tới đang chụp ảnh bình minh, nếu không phải tập trung chạy, tránh dừng lại quá nhiều thì tôi cũng đã đứng lại chụp vài kiểu, vì thực sự khung cảnh ấy đẹp đẽ đến mức khó cầm lòng. Tôi nhớ có một bài báo nói về việc con người bây giờ phụ thuộc vào máy ảnh/điện thoại mà quên trải nghiệm và ghi nhớ cuộc sống thực, nên tôi cố khắc ghi và tận hưởng bầu trời ấy, không khí ấy, những vầng mây vẽ những hình thù lạ lùng lên bầu trời màu xanh nhạt, mặt trời ở phía xa đã lên dần, lẩn khuất sau những tán cây, những tia nắng đầu tiên đang phủ dần lên những cánh đồng ngô hai bên đường, hàng phi lao rì rào trong cơn gió man mát của sáng chớm hè. Và bạn tôi, bạn đứng đó bên cạnh chiếc xe đạp của mình, đang ngước mắt nhìn lên trời và ngắm máy để chụp một kiểu ảnh tử tế. Tôi dừng lại lần thứ 2, và uống tiếp một ngụm nhỏ nước. Tôi không thấy khát, nhưng việc tiếp nước là cần thiết, để tránh những cơn chuột rút có thể bất ngờ ập đến vì thiếu nước và thiếu muối.

Lúc này là khoảng 6 giờ 15 phút sáng, Linh thông báo sẽ còn tầm 3km sẽ đến đoạn rẽ thứ 2 xuống Cửa Lò. Nhưng tôi chạy được tầm gần 1 cây số thì chỗ rẽ đã ở trước mặt. Runkeeper thông báo tôi đang ở km thứ 16, pace 6:20, chạy đến đây mà vẫn giữ được pace như thế là quá tốt so với những lần chạy trước, tôi mừng thầm, có thể tôi sẽ lập Personal record (PR). Còn khoảng 4-5km nữa, tôi tự nhủ mình, sắp chung kết rồi, cố nốt thôi.

Bảng hiệu “Welcome to Cua Lo” hiện ra, chỉ cần chạy hết đoạn đường 4km này là tôi cán đích. Mọi người đã thức dậy và đổ ra ngoài ăn sáng khá đông. Vài người tò mò nhìn tôi, có người còn nói điều gì đó, nhưng tôi không quan tâm và cũng không nghe rõ, việc của tôi bây giờ là tập trung chạy. Linh đạp qua và bảo tôi uống thêm một ngụm nước, tôi dừng lại lần thứ 3, Linh động viên, gần lắm rồi, cố lên.

Đến ngã tư cuối cùng, quảng trường Bình Minh đã ở phía trước mắt. Tôi phấn khởi hẳn, những muốn tăng tốc để cán đích, sớm chấm dứt việc hành xác này, nhưng không thể. Có một đoạn dốc, chân mỏi, mệt, tôi không bứt lên được, thôi thì đành giữ tốc độ này cũng đã quá tốt. Có hai bác trung niên đang đi bộ từ một khách sạn nào đó gần đây ra biển để tắm, tôi vượt qua họ, không quên nở một nụ cười chào sau khi họ gật đầu cười chào tôi. 300 mét cuối cùng, cố lên, tôi đã thấy Linh dừng xe đứng trước quảng trường chờ tôi. Cảm nhận được sự hối thúc đó, tôi guồng chân nhanh hơn, còn hơn 300m thôi, đau hay mệt cũng kệ, chạy nhanh lên! Đến trước quảng trường Bình Minh cũng là lúc Runkeeper báo quãng đường hiện tại là 20km, tôi dừng lại.

CÁN ĐÍCH! Linh làm một động tác chúc mừng bằng cách giơ hai tay lên trời. Tôi cũng sung sướng giơ hai tay lên hú hét với bạn. 20km đã xong, pace 6:15, đúng là tôi đã lập PR thật rồi yayyyy!!! Linh nói “Giỏi quá, siêu nhân quá! Bố tau cũng không ngờ mi chạy tốt rứa!”

Tôi sung sướng âm ỉ, tôi đã chạy với pace nhanh nhất từng đạt được ở cự li này, quãng đường 20km chỉ dừng lại 3 lần, mỗi lần 1-2 phút để tiếp nước chứ không phải do mệt hay đau, và không hề đi bộ. Dù không đạt được mục tiêu HM sub 2 giờ, nhưng thành tích 20km trong 2:05:33 đã là một kết quả cực tốt của tôi sau chưa đầy 1 tháng chạy cung Half-marathon đầu tiên. Với kết quả như vậy, tôi tin, mục tiêu này tôi sẽ sớm đạt được. Và quan trọng hơn, tôi hoàn toàn có thể nghĩ đến và tự tin chinh phục những cự li xa hơn trong tương lai, và có thể tự tin đăng ký một giải chạy nào đó.

Lúc này là khoảng 7 giờ sáng, Tôi bắt đầu stretch, vươn vai giãn cơ. Thật dễ chịu khi cơ bắp được thư giãn sau một quãng đường dài, đây luôn là phần sung sướng nhất sau khi kết thúc chạy của tôi. À quên, còn phần chụp ảnh và post FB nữa chứ hehee. Linh chụp cho tôi vài kiểu khá đẹp ở quảng trường Bình Minh, giữa ánh nắng mặt trời mùa hè, bên bãi biển, trong những cơn gió mằn mặn ngai ngái mang mùi muối, còn nỗi an ủi và cổ vũ nào đáng mong ước hơn mà một người chạy có thể tưởng tượng nữa chứ? Mọi thứ thật hoàn hảo, dù bụng bắt đầu réo ầm ĩ, tay chân mỏi nhừ, nhưng tự thẳm sâu bên trong, tôi thấy mình được sạc đầy, mọi thứ thật tuyệt!

Tôi và Linh dắt xe đạp xuống bãi biển, Linh thay đồ để bơi một chút, tôi ngồi trên bờ, vừa canh xe cho bạn, vừa tận hưởng những giờ phút thư giãn sau chạy. Tôi nằm trên cát, những ngón chân vùi trong cát, mát rượi, những ngón tay vốc từng nắm cát rồi để chúng chảy dần xuống, tôi nhìn trời, lắng nghe tiếng sóng, tưởng như có thể chợp mắt một chút, nhưng lượng adrenaline đang cao, tôi khó lòng thiếp đi nổi.

Ăn sáng xong, tôi và Linh chia tay nhau ra về (tôi đã ăn hết gần 2 đĩa bánh mướt/bánh cuốn). Tôi biết có vài người bạn trong hội chạy của mình cũng đang ở Cửa Lò nên tranh thủ đi gặp họ, chưa vội về ngay. Trong mấy ngày nghỉ, tôi biết đã có 5 người trong hội LDR chạy quanh bãi biển này. Thế đấy, với những người chạy thực thụ, trong hành lý du lịch không thể thiếu đôi giày chạy, đi đến đâu cũng cố tranh thủ chạy, dù là đang đi nghỉ dưỡng. Và trái đất như nhỏ lại, vì dù ở đâu, bạn cũng dễ dàng tìm một người bạn đồng hành để rủ rê đi chạy, và bạn luôn được chào đón.

Tôi có mặt ở nhà khi gần trưa, bố tôi đang tiếp một vài người khách. Thấy tôi, bố (có vẻ tự hào) thông báo rằng tôi vừa chạy từ nhà xuống Cửa Lò về. Mọi người tỏ ý ngạc nhiên và nể phục. Hehe, nhiều khi niềm vui từ chạy bộ của tôi cứ nhỏ nhặt vậy thôi, nhưng tôi rất trân trọng. Tôi ăn 2 quả chuối và đi tắm – lại là một phần vui thích khác sau khi chạy. Tẩy trang lớp kem chống nắng trên mặt, dùng chanh và muối chà xát để thư giãn cơ thể, tấy đi lớp da bụi bẩn và bắt nắng, gội đầu, hấp tóc 5 phút. Thủ tục xong xuôi, tôi lên phòng sấy tóc và đi ngủ, bỏ qua luôn bữa trưa. Trước khi chìm vào giấc ngủ thư giãn, tôi tranh thủ check noti của FB, úi nhiều likes phết rồi nè, hihi. Lòng tôi vẫn còn lâng lâng dù toàn thân thấm mệt, tôi vẫn thường nghĩ, sự mệt mỏi này mấy ai được trải qua, và thấy vui vì mình làm được. Lại thêm một lần hành xác thành công, thỏa mãn.

 

Ảnh Linh chụp lúc tôi đang stretch, forward fold trong yoga

 

kết quả theo runkeeper

About the Author Tran Thanh Mai

>
53 Shares