4 tháng lẻ 2 ngày và 42km chính thức đầu tiên
Thanh Lâm
Full Marathon (FM) với cự ly tiêu chuẩn là 42,195km, điều mà tôi chưa từng nghĩ mình có thể làm được ít nhất ở thời điểm này cách đây 4 tháng, cái ngày tôi mới bắt đầu tìm hiểu, học hỏi, tập luyện, thực hành và cảm nhận được niềm vui của môn chạy bộ với Hội những người thích chạy đường dài (LDR) nói riêng và trong cộng đồng những người yêu thích chạy bộ nói chung. Về mặt chủ quan thì có thể nói “tôi hạnh phúc khi chạy bộ” nhưng ít nhiều người bạn của tôi vẫn hay hỏi và thắc mắc tại sao như vậy, tại sao 1 môn thể thao trong vô vàn những môn thể thao thú vị khác mà bạn lại đam mê chạy bộ, chạy bộ có gì hay nhỉ?- vừa mệt mỏi, vừa nhàm chán, thậm chí mất khá nhiều thời gian… Vì vậy hôm nay tôi sẽ chia sẻ với mọi người cảm nhận của mình về niềm hạnh phúc đó khi hoàn thành mục tiêu 42km chính thức đầu tiên- Cũng có thể là 1 cột mốc quan trọng trong giai đoạn cuộc đời của mình.
Với tôi, niềm vui và hạnh phúc không đến 1 cách bất chợt khi bạn mới tập chạy, đó là cả 1 quá trình học hỏi, trau dồi, tập luyện, vượt qua những khoảnh khắc khó khăn, gian khổ, chấn thương trong luyện tập… những giọt mồ hôi, sự vất vả qua đi sau mỗi lần tập đã giúp tôi tăng thêm nghị lực, ý chí chiến đấu với mọi hoàn cảnh, không bỏ cuộc, để rồi vượt qua những suy nghĩ và tầm nhìn bản thân trước kia, giúp tôi cân bằng và hoàn thiện con người mình hơn nữa. Những mục tiêu nhỏ của tôi luôn là động lực cho những mục tiêu lớn hơn, không chỉ trong thể thao mà cả trong công việc. Vì vậy chạy bộ mang lại cho tôi những giá trị thật sự của cuộc sống.
Sau 4 tháng tập luyện nghiêm túc, trải nghiệm, thực hành và vận dụng những kỹ thuật cơ bản, tôi khá tự tin khi bước vào cuộc thi DNIM 2015 (Da Nang International Marathon- mà nói đúng hơn đó là 1 sự kiện), cũng nhờ được anh Long H. Nguyen (nhóm LDR) nhường lại suất tham dự cách đây 3 tuần, tôi cảm thấy may mắn và cảm kích anh vô cùng vì điều đó. Cũng như 1 số anh chị trước sự kiện, mọi người chuẩn bị khá chu đáo mọi thứ, tôi cũng cẩn thận chuẩn bị mọi thứ một cách cơ bản từ việc giảm cường độ luyện tập (taper), chú ý ăn uống, mang theo các vật dụng cần thiết và cả một tâm lý thoải mái trước giờ G.
Mọi thứ được hoàn tất, tôi lên đường cùng sụ sự háo hức và hưng phấn. Đây là sự kiện chạy bộ lớn đầu tiên mà tôi được tham dự nên không tránh khỏi những lo lắng, băn khoăn, nhưng dường như tôi loại bỏ được điều này nhờ TÂM LÝ thoải mái, vững vàng , đôi khi khá tự tin vì những gì mình luyện tập chăm chỉ trước đó. 1 ngày trước khi Race (cuộc thi chạy) diễn ra tôi thoải mái nghỉ ngơi, mua đồ, ăn uống và lên giường đi ngủ sớm.
Tôi đăng ký chạy cự ly 42km nên thời điểm bắt đầu từ lúc 4 giờ sáng- trời khá tối, các vđv đã có mặt trước đó 15-20’ để khởi động, trò chuyện, chụp ảnh, cười nói hỏi han nhau trước khi xuất phát. Một cảm giác phấn khích mà bạn chỉ có thể cảm nhận được khi được hòa mình trong không khí đó, thật khó để có thể miêu tả chính xác nhưng nó thật tuyệt (như những gì anh Dinh Linh Marathoner chia sẻ với tôi trước ngày thi 1 tuần), tôi dường như cảm nhận và tận hưởng nó một cách chậm rãi nhất có thể, đến tận bây giờ vẫn còn cảm thấy lâng lâng.
Ngay sau khi MC chương trình đếm ngược và hô hiệu lệnh xuất phát, đoàn người phấn khích lần lượt chạy, mỗi nhóm lại tranh thủ trò chuyện, động viên nhau đạt thành tích mong muốn, còn tôi mục tiêu chỉ là hoàn thành cự ly trong khả năng nhanh nhất có thể. Tôi khởi đầu chậm rãi, thận trọng, cắm tai nghe và vẫn nhớ bài hát đầu tiên trong list (cũng là bài hát tôi chuẩn bị để khởi đầu)
https://www.youtube.com/watch?v=N2wm1n6La2M
Tôi chạy theo nhịp tim, kiểm soát nhịp thở một cách đều đặn, dường như mọi tác động tiêu cực hay kích động từ bên ngoài đều không ảnh hưởng đến tôi, mọi người vẫn cố gắng bứt qua nhau, tôi vẫn thận trọng vì biết rằng quãng đường còn rất dài, và mình cần phải giữ sức, cố gắng giữ sự bình tĩnh và cái đầu lạnh để ứng phó trong mọi tình huống. 5km-10km-15km-21m tôi chạy liên tục và qua vạch đích lần đầu ở thời gian khoảng 1h53’, đường chạy (route) giải DNIM rất đẹp khi các vđv được chạy dọc bờ biển rồi qua 2 cây cầu lớn trong thành phố (cầu Trần Thị Lý và cầu Thuận Phước nối liền trung tâm TP ĐN với quận Sơn Trà-ven biển), tiếp đó là đường Bạch Đằng dọc sông Hàn, không khí thì mát mẻ cùng thiết kế cảnh quan cây xanh kết hợp các bức tượng, phù điêu nghệ thuật…tạo nên không gian thoáng đãng, mà lại hiện đại, cảm giác thật dễ chịu và gần gũi.
Tôi dường như không có bất cứ vấn đề nào về thở và chân hoàn toàn chưa mỏi. Đến km 28 (chạy liên tục) tôi cảm nhận mình cũng đã khá mệt nên thỉnh thoảng dừng lại đi bộ vài bước rồi chạy tiếp, tuyệt đối không dừng lại. Trời cũng đã hửng sáng và nắng nóng vào lúc 6h30 nên tôi lại càng cố chạy để tránh bị heat (tình trạng chạy dưới trời nắng là rất mệt). Vì các trạm tiếp nước cách nhau khá gần(hơn 2,5km) nên tôi vẫn tranh thủ nhấp môi vài ngụm, không uống nhiều, nhưng dường như lần đầu tiên chạy FM nên tôi đã chủ quan trong việc đổ nước liên tiếp lên người, vô tình làm cho ướt tất trong giày, chạy hết 30km thì bàn chân đã có vẻ bị phồng rộp do ướt, cụ thể ở 2 ngón chân áp út, tôi cảm thấy đau và không dám chạy nhanh nữa, vì nếu tiếp tục da chân sẽ bị tróc ra, tôi cố chạy thêm 1 đoạn nữa rồi phải dừng lại, tháo giầy, vắt khô tất, kiểm tra gam bàn chân, may thay vẫn chưa bị lột da.
Tôi chủ động giảm tốc độ sau đó và tiếp đất bằng nửa dọc phía trong bàn chân, tránh tiếp xúc nhiều với ngón áp út. Lúc này do động tác tiếp đất bị lệch nên dường vô tình tôi đã phải dùng đầu gối và cơ đùi để trợ lực và giảm chấn. Đến đoạn cầu Thuận Phước vòng 2, đường dốc lên khoảng 1,5km cơ đùi thì rất đau và đầu gối có dấu hiệu quá tải, mấy lần phải dừng để thắt lại Patella band (1 loại vòng vải giữ đầu gối của nike), lúc đi lên là hoàn toàn đi bộ. Tôi lê từng bước chạy 1 cách nặng nề từ km 32 đến 37 (km37 là vừa hết cầu Thuận Phước), vừa chạy vừa đi bộ, vừa tiếp đất bằng nửa dọc chân má trong bàn chân để tránh lột da, lúc này cơ đùi và đầu gối đau quá rồi, nhưng vẫn phải cố lết từng km 1 về đích. Cũng thật may thời tiết khá mát vào lúc này (8h a.m), tôi dồn hết ý chí và sức lực còn lại, chịu đựng những cơn đau mỏi để chạy liên tục 5km cuối mà không dừng. Tôi về đích trong niềm vui sướng và hạnh phúc cho dù thành tích có chậm hơn mục tiêu đề ra 15’ (chạy 42km hết 4h33′) nhưng tôi vẫn thấy tự hào vì mình đã cố gắng rất nhiều, sự tập luyện nghiêm túc và chăm chỉ đã mang lại kết quả rất đáng khích lệ- của ngày hôm nay.
Sự kiện DNIM 2015 lần này thực sự mang lại cho tôi thật nhiều trải nghiệm đáng giá, giá trị cuộc sống với tình yêu thương, đoàn kết, tinh thần cộng đồng và những kiến thức xã hội phong phú. Nếu bạn chưa trải nghiệm thì sẽ khó có thể cảm nhận được từng nhịp đập con tim khi hồi hộp chờ hiệu lệnh xuất phát của dòng người đang háo hức, nhiệt huyết muốn chinh phục, khám phá bản thân. Bạn sẽ khó có thể vừa chạy bộ vừa ngắm bình minh trên biển từ lúc chạng vạng đến lúc mặt trời bừng tỉnh, bạn sẽ gặp những con người xa lạ ở những miền đất xa xôi tụ hội, không phân biệt tuổi tác, dân tộc, màu da, vẫn trao nhau nụ cười, ánh mắt trìu mến thân thiện, những cử chỉ động viên, chia sẻ khó khăn một cách vô điều kiện. Hình ảnh 2 cụ già người Nhật Bản dìu nhau khi cụ bà luôn động viên cụ ông đang rất kiệt sức bước tiếp vài mét để chạm vạch đích cuối cùng, một cô gái người Trung Quốc diện bộ váy đỏ cầu kỳ, đi guốc luôn cố gắng chạy theo chỉ để chụp ảnh và cổ vũ anh người yêu ở finishline, hay một người đàn ông Nhật Bản với cái chân phải bị thương vừa đi vừa tỏ ra đau đớn nhưng vẫn nở nụ cười rạng rỡ khi hoàn thành vòng 2, một bạn Runner người Huế đã ngã vật ra vạch đích không phải vì mệt mà vì quá sung sướng khi hoàn thành chặng đua, một chị ở TP.HCM bị rút gân kheo ngay 10km đầu nhưng quyết không bỏ cuộc nén đau đớn cố gắng chạy hết 42km vì mang theo niềm hi vọng và tự hào của cậu con trai, 1 cụ ông người Đức gần 80 tuổi ngã vật nằm lăn ra đất vì kiệt sức khi cán đích, một người đàn ông thể hiện tinh thần dân tộc khi mang trên mình chiếc áo RUN FOR INDONESIA luôn tươi cười vừa chạy vừa cổ động những vdv khác ở những km cuối, khoảnh khắc hạnh phúc bên gia đình khi chiến thắng bản thân, tất cả đều là những nhà vô địch rồi, và còn nhiều nhiều hình ảnh tôi được gặp nhưng không thể kể hết,… Những hình ảnh và khoảnh khắc ấy không một giá trị vật chất nào có thể mua được.
Tôi nhìn thấy được tình yêu xung quanh mình 1 cách trực quan nhất, học được tinh thần không khuất phục trước mọi khó khăn thử thách, cho dù chỉ là thử thách của 1 sự kiện văn hóa (trong cuộc sống còn nhiều thử thách cam go hơn), nhưng nó ít nhiều củng cố cho tôi tinh thần, ý chí quyết tâm và được trải nghiệm nhiều điều thú vị, được đi đến nhiều nơi đẹp đẽ, gặp những con người tuyệt vời để giúp nhau truyền tải thông điệp hòa bình, đoàn kết và yêu thương, giúp mọi người thấy được niềm vui, hạnh phúc và giá trị cuộc sống qua môn thể thao chạy bộ. Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc và may mắn vì mình được lựa chọn phong cách sống, được làm những điều mình thích, đam mê để lúc nào cũng cảm thấy lạc quan yêu đời khi được sống với một nguồn năng lượng tinh thần bất tận.
Session expired
Please log in again. The login page will open in a new tab. After logging in you can close it and return to this page.