Caroline Rodgers
Cô tham gia chạy như thế nào?
Caroline sinh ra ở London vào năm 1949. Cô đã tham gia điền kinh khi còn là một thiếu niên sau khi bác sĩ khuyên cô nên tham gia các môn thể thao vì mắc bệnh hen suyễn. Cô đã tham gia Highgate Harriers và mặc dù cô ấy được hướng đến việc chạy nước rút, nhưng cô ấy không thực sự giỏi khi chạy cự ly ngắn. “Huấn luyện viên của tôi đề xuất các nội dung cự ly trung bình như 400m và 800m và tôi bắt đầu làm tốt hơn nhiều,” cô nói trong một cuộc phỏng vấn vào năm 2017. “Thực tế, càng chạy dài, tôi càng chạy tốt hơn.”Vào đầu những năm 1970, Caroline thường xuyên thi đấu trong các cuộc đua xuyên quốc gia của câu lạc bộ của mình. Cô ấy cũng thực hiện phản đối chống lại việc loại trừ phụ nữ khỏi môn chạy cự ly, đăng ký tham gia các cuộc đua đường trường với tư cách là C. Rodgers.“Khi tôi tới đó, họ đã nói ‘bạn không thể thi đấu vì bạn là phụ nữ’, và tôi trả lời, ‘bạn đã chấp nhận bản đăng ký của tôi và tôi sẽ thực hiện phần thi của mình”. Tôi đã làm thế, mặc dù tôi luôn bị đe dọa cấm tham gia đường đua. Tôi nói, ‘thử cấm tôi đi’ và sau đó tôi đã đánh bại hầu hết những người đàn ông tham gia cuộc thi”.
Cô đã thay đổi lịch sử cho các vận động viên nữ như thế nào?
Trong những năm 1960 và 1970, phụ nữ Anh da đen thường xuyên xuất hiện trong các môn điền kinh với tư cách là vận động viên chạy nước rút thay vì vận động viên chạy cự ly. Caroline đã chứng minh điều đó là sai lầm.Cô tham gia giả marathon đầu tiên vào tháng 4 năm 1976 – Feltham Ladies Marathon – và về thứ ba. Top ba người về đích ngày hôm đó là những phụ nữ Anh đầu tiên phá vỡ thời gian ba giờ. Ngay sau cuộc thi đó là quãng thời gian đỉnh cao của Caroline trong chạy đua marathon. Bắt đầu từ tháng 6 năm 1981, cô đã chiến thắng bốn cuộc thi marathon trong bốn tháng: cuộc thi Marathon Bách khoa; Milton Keynes; Giải vô địch Marathon Tây Ban Nha; và Torbay.Tháng 3 năm 1982, lần đầu tiên đại diện cho Vương quốc Anh, Caroline giành chiến thắng trong giải Essonne Marathon ở Pháp. Ba tuần sau, cô ấy cũng giành chiến thắng trong cuộc thi Gosport Marathon, lần này cô đã đạt thành tích tốt nhất trong cuộc đời mình, 2 giờ 44 phút 17 giây.
Cô đã làm gì tiếp theo?
Năm 1989, ở tuổi 40, Caroline quyết định từ bỏ các môn điền kinh thi đấu. Cô đã hoàn thành bằng khoa học xã hội và trở thành một nhân viên xã hội, nhưng vẫn tiếp tục chạy vì sự yêu thích đối với môn thể thao này.Đối với Sabrina Pace-Humphreys, người đồng sáng lập Black Trail Runners, câu chuyện của Caroline phản ánh những vấn đề mà của các runner da màu vẫn phải đối mặt ngày nay. “Caroline là một nhà hoạt động và thông qua chạy bộ để thể hiện sự phản đối của cô ấy. Theo kinh nghiệm sống của chúng tôi với tư cách là những người da màu, chúng tôi đã sớm học được rằng không ai sẽ làm công việc này vì chúng tôi. Caroline đã sẵn sàng tự mình đứng lên, dựa trên cơ sở là một runner để thúc đẩy sự thay đổi.”
Leslie Watson
Cô đã thay đổi lịch sử cho các vận động viên nữ như thếnào?
Sau khi các quy tắc thay đổi vào năm 1975, các nhà tổ chức cuộc đua đã không tự động mở các cuộc đua cho phụ nữ tham gia. Trên thực tế, hầu hết các cuộc đua tiếp tục chỉ dành cho nam giới trong một vài năm. Một cuộc đua rất nổi tiếng nhưng lại chậm chạp trong việc nhận các vận động viên nữ là cuộc đua siêu hạng London đến Brighton. Dale Greig đã tham gia giải này một cách không chính thức vào năm 1972 và bắt đầu chạy trước những vận động viên nam một giờ.Cuộc đua được tổ chức từ năm 1952 bởi Road Runners Club (RRC), một tổ chức được thành lập để quảng bá môn chạy cự ly nam ở Vương quốc Anh. Đến năm 1979, RRC vẫn chưa cho phép phụ nữ tham gia cuộc đua hàng đầu này. Năm người phụ nữ đã quyết định tham gia một cách không chính thức. Họ muốn cho các nhà tổ chức thấy rằng phụ nữ có thể hoàn thành quãng đường 54 dặm trong thời gian 8 giờ 23 phút.Họ là Ruth Anderson đến từ Mỹ, ba phụ nữ Anh – Leslie Watson, Lydia Kirk và Lynn Billington – và một vận động viên điền kinh giấu tên khác. Leslie, Lydia và Ruth đều hoàn thành xuất sắc trong thời gian giới hạn. Leslie về nhất sau 6 giờ 55 phút 11 giây, nhanh hơn hầu hết các runner nam khác. Lynn và runner nữ còn lại khác đã không thành công. Năm 1980, RRC tổ chức cuộc đua chính thức đầu tiên dành cho nữ từ London đến Brighton với chiếc cúp dành cho nữ vận động viên chiến thắng.
Cô đến với chạy bộ như thế nào?
Leslie Watson sinh ra ở Glasgow năm 1948. Năm 10 tuổi, cô tham gia Maryhill Harriers cùng một người bạn. Cô tự mô tả mình là một người ‘không có hy vọng’, người đã tập luyện chăm chỉ với huấn luyện viên của mình, lọt vào đội tuyển chạy việt dã của Scotland và trở thành nhà vô địch dặm Scotland năm 18 tuổi. Leslie đã thi đấu với Dale Greig nhiều lần trong các cuộc đua xuyên quốc gia. Leslie được đào tạo để trở thành một nhà vật lý trị liệu và vào năm 1970 sau đó chuyển đến London để làm việc. Cô tham gia một trong những câu lạc bộ nữ hàng đầu, London Olympiades AC, và thi đấu cho họ ở nội dung chạy việt dã và chạy tiếp sức trên đường trường.Leslie được Dale Greig và Bridget Cushen truyền cảm hứng để tin rằng marathon có thể là cự ly tốt nhất của cô. Cô đã tận dụng cơ hội đầu tiên dành cho phụ nữ để chạy marathon giải Masters and Maidens ở Guildford vào tháng 10 năm 1975. Leslie nói: “Tôi đã xem quảng cáo về cuộc thi marathon Guildford. Tôi đã tập luyện rất ít, chỉ chạy 20 dặm từ Kent đến London. Tôi đã ra ngoài vào đêm trước cuộc thi và uống rất nhiều rượu vang đỏ kém chất lượng. Sau đó, trên đường đi xuống, tôi đã ăn sô cô la và bỏng ngô. Tôi cảm thấy buồn nôn vào lúc bắt đầu chạy và tôi đã kiệt sức chỉ sau ba dặm.”Mặc dù chuẩn bị không tốt, Leslie đã về thứ ba chỉ sau hơn ba tiếng rưỡi. Năm 1978, lần đầu tiên cô chạy ít hơn 3 giờ và sau đó cô có nhiều thành tích dưới 3 giờ. Năm 1983, cô được chọn vào Đội Evian Marathon cùng với Caroline Rodgers, người mà thỉnh thoảng cô được huấn luyện cùng, và vào tháng 5 năm 1981, cô đã lập thành tích tốt nhất thế giới 50 dặm tại một cuộc đua ở Mỹ.
Cô đã làm gì tiếp theo?
Được miêu tả là Nữ hoàng đường trường trong chương trình cho cuộc thi Marathon London đầu tiên, Leslie là gương mặt đại diện cho cuộc thi marathon nữ vào những năm 1980. Cô đã tham gia vào việc thành lập một chuỗi các cửa hàng bán đồ chạy bộ và xuất hiện trong các quảng cáo cho các cửa hàng này. Cô đã viết bài cho các tạp chí và nói rất nhiều về việc trở thành một nữ runner. Khi một ấn phẩm mới tên là Chạy bộ xuất bản vào năm 1979, họ đã chọn Leslie làm ngôi sao trang bìa. Cuộc chạy marathon cuối cùng của Leslie là giải Isle of Wight Marathon vào năm 1994, đó là giải cô giành chiến thắng lần thứ bảy. Ngay sau cuộc đua đó, cô không may gặp vấn đề về đầu gối khiến cô không thể tiếp tục chạy. Tuy nhiên, cô không bao giờ chịu ngồi yên, thay vào đó, cô quyết định tập bộ môn nâng tạ hạng nặng.
Tác giả bài viết : Katie Holmes
Bích Ngọc
(Dịch)
Nguồn:
https://angelacobbinah.wordpress.com/
https://runyoung50.co.uk/
Session expired
Please log in again. The login page will open in a new tab. After logging in you can close it and return to this page.