Cuộc thi 70.3 Ironman đầu tiên trong đời (phần 3)

ironman_55_zing_7

Chạy – Từ thiên đường xuống địa ngục

Hoàng Kim Anh Tú

Tôi đang ngồi trên cái ghế nhựa nhìn ra bờ biển xanh tít tắp với con thuyền đậu xa xa. Một bãi biển trải dài mở rộng tầm mất và mang đến cho tôi chút gió mát của ngày trời quang. Thật thú vị biết bao khi giữa trưa hè có một chỗ ngồi mát mẻ thế này, giá mà có thêm quả dừa ướp lạnh nữa thì tuyệt. Tôi phải ngủ một tí mới được. Ôi, gió mát dễ chịu quá.

“Tú ơi, em phải dậy đi, đừng ngồi nữa, ngồi nhiều là đi không được nữa đâu”. Câu nói của anh Hòa đã lôi tôi dậy đúng lúc khi tôi chuẩn bị chợp mắt. Mệt quá rồi, lại còn nắng. Chân cẳng thì đã rã rời. Lúc này đã hơn 2h kể từ khi tôi xuất phát món chạy bộ và tôi đang trên đường quay về, cách vạch đích đâu đó 6-7km. Mọi kế hoạch, dự tính, chiến thuật đã tiêu tan và con đường trước mắt dài hơn bao giờ hết. Bây giờ hoặc không bao giờ. Tôi đứng dậy trên hai cái chân đã căng cứng để tập tễnh chạy và chạy cho đến khi nào chân căng cứng thì đi bộ. Đi hết rồi chạy. Khỏi cần thời gian làm gì nữa.

Lúc này ở cạnh tôi vẫn đang là những người bạn Đồng hành trong nhóm chạy Đà Nẵng Runners. Các bạn vẫn chạy cùng tôi ngay khi tôi xuất phát ở Hyatt. Các bạn vẫn tiếp nước cho tôi bằng nhiều cách khác nhau rồi cũng chính các bạn ấy bằng những động viên, câu nói đã giúp tôi qua hơn nữa chặng đường nhưng giờ tôi thực sự quá mệt. Chân trái của tôi đã đến điểm tồi tệ nhất khi cơn chuột rút kéo xuống các ngón chân ở trong giày. Đây là một điều thực sự đáng sợ vì tôi sẽ không đứng vững được mà sẽ nằm xuống. Sau này khi nhìn lại tấm hình có cảnh anh Hòa đang rót chai nước lên miếng bọt biển ở ngực tôi chẳng khác gì người ta đổ xăng, còn tôi là một con xe rệu rã.

Còn trước đó ư, ngay khi xuất phát ra khỏi khu vực chuyển tiếp, tôi gần như đã ngồi nghỉ để mang giày chạy vào. Chỉ kịp chào một số anh em cổ vũ đang đứng ở cổng rồi đi với dáng điệu tập tễnh. Lúc này tôi toàn quyền được phép đi bộ thậm chí trong 10 phút nhưng thôi phải cố gắng lên, tiết kiệm được chừng nào hay chừng đó. Anh bạn Việt Anh đã theo kịp tôi với cái áo SRC, đội mũ và mang giày NB chạy theo tôi. Anh bảo đang là pace 7-7.5 gì đó. Quả đúng vậy thật, lê lết một hồi mãi thì mới thấy cột mốc 1km đầu tiên. Còn 20K nữa, nghĩ mà rùng mình cho cái hoàn cảnh hiện giờ của mình. Tôi lại đi bộ và kịp nhìn thấy Caroline Steffen và Liz Bratchford đang trên đường về, lúc này đang ở Furama, một trong những nơi có điểm tiếp nước nằm dưới bóng cây râm mát. Các bạn thi cùng vào trạm nước đông lắm, mọi người cầm chai, rồi lấy li nhựa rưới nước lên đầu. Có cảm giác nước vào đến đâu là bốc hơi đến đó. Tôi cũng xin một chai cầm theo vì không dám nhờ người hỗ trợ.

Rồi anh Hòa và bé Trà đi xe máy chạy theo, ku Hiệp cũng xông vô tiếp ứng rồi tranh thủ đang tỉnh táo và còn cười được, chúng tôi làm một tấm hình, tấm hình có lẽ đàng hoàng, hoành tráng nhất trong đoạn chạy, còn lại là những cảnh lê lết đúng nhất nghĩa đen của từ này. Belinda cũng đã vượt qua. Tôi hét to lên cổ vũ cho cổ nhưng quả thật cũng như Caroline trước đó, cô rất tập trung, không phản hồi hay vẫy tay lại. Sau này tôi mới thấy khi cơ thể đã chạm ngưỡng thì gần như mình không thể phản ứng với bất kì cái gì thậm chí cái hi-five với những người bạn ngược đường thì bàn tay cũng như con cá ươn, không còn sức sống.

Pace mấy rồi anh Việt Anh. Để tao coi, đang là 7.9 gần 8 đó. Anh Hòa thì nói là khoảng 7 gì đó, và hai anh em tranh cãi về cái pace này, còn tôi vẫn chạy. Việt Anh cũng nói ráng giữ tốc độ này, nhiều thằng giờ cũng đuối lắm rồi, toàn đi bộ thôi nhưng tôi biết với tốc độ này thì đừng nói chuyện vượt, lo cho mình không sẽ là khó lắm. Mà nói thật, rõ ràng 5k đầu khi tôi ngồi viết lại những dòng này, trí nhớ tôi vẫn còn nhớ những câu hội thoại của mọi người với nhau rơi vào đoạn nào. Còn đoạn đường trở về, tôi chỉ nhớ mù mờ. Nó như những mảnh vỡ ghép lại đầy tính chắp vá. Tuy nhiên có một số cái không thể quên được:
– Được ăn miếng chuối đầu tiên ở trạm số 7, điểm tiếp nước cuối cùng. Ngon quá xá quà xa. 
– Người tôi gặp khi quay về đầu tiên là Phạm Thắng, sau này mới biết là Thắng chạy 2h52 phút, một trong những thành tích tốt nhất của đám Việt Nam cho quãng đường chạy bộ.
– Gặp bố của anh Phương khi ngồi nghỉ ở cái ghế đá trong bóng mát.
– Hình ảnh những người công nhân đang ngủ trưa một cách ngon lành ở bãi biển Mỹ Khê mà tôi thèm như họ vậy.
– Việt Anh đang khoe háng rộng khi chạy băng qua các trụ phân cách đường. Buồn cười vãi mà không cười nổi.
– Bé Trà xông vô ôm một phát mà chỉ chực té xuống đường vì chân đứng không nổi.

Đấy đại loại là như vậy, rồi mỗi khi đang chạy tự nhiên ở đâu có người rưới nước vào miếng bọt biển ở lưng. Chắc nếu bạn từng thích thú vào một quán nhạc và nghe được một bài yêu thích mà hoàn toàn không biết trước thì ở đây nó cũng như vậy. Dòng nước mát vào lưng đầy bất ngờ nhưng như tôi nói ở trên, đó là “xăng” để tôi chạy tiếp. Từng bước, từng bước, nghỉ, đi bộ, rồi lại từng bước.

Cái đau thì rất khó miêu tả, nó sẽ đến với từng người và chúng ta phải chấp nhận nó. Nhiều khi như tôi hay nói với vợ đi tiêm thuốc thì cứ nhìn vào cây kim cho đỡ đau nhưng bây giờ nói thật là tôi không dám nhìn lại. Tôi chỉ dám nói là phải đứng lên để hoàn thành cuộc đua cho rồi. Đau thì cũng ngang đó mà thôi. Cứ thế. Tôi không phải là người giỏi động viên người khác mà chỉ tin rằng ráng một chút nữa, chút nữa để rồi mọi việc cũng sẽ xong.

Và nó xong thật khi tôi nhìn thấy bóng dáng Hyatt phía xa xa, nơi vợ con đang chờ. Tôi đã thấy các bé tình nguyện viên vật vạ bên vỉa hè thì chắc vợ con tôi chờ đợi ở vạch đích cũng sẽ rất vất vả. 7 tiếng đã trôi qua đâu phải là một thời gian ngắn.

Cũng nên nghía qua kết quả chạy bộ cái nhẩy. Đúng là Destruction of Hope (trích dẫn một bác tham gia) 🙂

Credit Ending.

Sẽ như một bộ phim dài, rất dài để tôi gửi lời cám ơn đến tất cả. Bằng tất cả sự chân thành nhất. Tôi đã hoàn thành, đã được cầm cờ mà trong trí tưởng tưởng của tôi mấy tháng trước là rất hoành tráng tung bay, đã được bồng con, đã được cắn vào cái Huy chương trong sự động viên hỗ trợ của rất rất nhiều anh em. Quả thực đó là một động lực rất lớn. Tôi chỉ có thể điểm qua như thế này:

Gia đình:
– Vợ tôi: người đã động viên tôi, hỗ trợ tôi thời gian và dành nhiều sự chuẩn bị về tinh thần cho tôi được thỏa chí một cách tốt nhất.
– Bà ngoại: người đã trông nom hai con gái bé nhỏ của tôi để tôi có rất nhiều thời gian theo đuổi đam mê, không có bà ngoại thì không có tất cả những điều này.
– Mẹ tôi: người đã từ Huế vào, đã cùng tôi tham gia các giải Marathon Danang, Laguna Triathlon và giờ đây 70.3 Ironman.
– Hai cô con gái tôi: mặc dù nó chỉ phá tôi nhiều hơn. 🙂

Ảnh mượn từ bài viết trên báo CADN.

Danang Runners:
Anh em không việc gì phải chạy giữa trời nắng gần 40 chục độ nhưng rồi họ vẫn làm như những kẻ ương bướng nhất. Tôi không thể không viết về họ. Đó là anh Hòa, Việt Anh, Hiệp, Trà, Minh, hay những người đã chờ tôi ở vạch đích.

Các anh em trong DN Runners. 🙂

Anh em tập thể thao Amateur:
Một số anh em như anh Phước, anh Thành, anh Dũng, anh Jun, Mít tờ đã bỏ công và thời gian thay vì ngày cuối tuần với gia đình đã đến Đà Nẵng chỉ để tìm kiếm động lực. Quả thật đây là những con người đã động viên, tạo động lực, tạo ra một phong cách sống để từ đó mỗi chúng ta sẽ khám phá những giới hạn (nhưng chưa là cuối cùng) của thể thao mang lại. Các cộng đồng với những con người lành mạnh về thể chất sẽ làm cho xã hội tiến bộ hơn. Tôi tin tưởng vào điều đó.

Hi Five đến tất cả anh em đã ủng hộ

Thế đấy, 3 ngày đã trôi qua, tôi cũng đã cố nhớ và viết lại tất cả những gì tôi đã trải qua cho một ngày Chủ nhật dù rất đau đớn nhưng cũng rất đỗi tự hào. Tự hào vì mình đã làm được. Sau bài viết này, tôi sẽ đóng Blog trong một số ngày vì cũng như việc tập luyện cần nghỉ ngơi hoặc như Thượng đế cũng cần ngày Sabbath. Nhưng tôi hi vọng mọi người khi đọc những dòng này hãy mang giày vào, leo lên xe đạp hay nhảy tỏm xuống bể bơi để cảm nhận sự giải phóng năng lượng một cách thuần khiết nhất.

Đến lúc phải nghỉ ngơi, đi chơi với con rồi. 🙂

Cám ơn các bạn đã đọc và ủng hộ suốt thời gian qua.

Tái bút: tất cả ảnh sử dụng trên này đều từ máy của anh em chụp và được sử dụng khi chưa xin phép. Mong anh em thông cảm. :

About the Author chay365

follow me on:
>
0 Shares