Cuộc thi 70.3 Ironman đầu tiên trong đời (Phần 2)

cervelop5

Đạp xe – Hãy đạp như chưa bao giờ được đạp

Hoàng Kim Anh Tú

Phần 2 của tôi được bắt đầu sau khi hoàn thành giai đoạn chuyển tiếp với các thao tác lần lượt đeo số BIB quay về phía lưng, đội mũ Bảo hiểm, đeo kính, tất tay, tất chân đầy đủ rồi dắt xe ra bãi cỏ. Cũng kịp làm duyên chụp mấy tấm hình và tợp một miếng nước treo ở ghi đông cho sạch miệng rồi lên đường.

Xách xe lên và đi. Anh Tuấn VNG đang ở phía xa xa. 🙂

Nói thật với mọi người may mà còn chuẩn bị tốt, chứ cái không khí này rất dễ làm mình cuống, cho dù trong bụng cứ nói từ từ thôi. Tôi cũng cuống như vậy đến nỗi mang giày xe đạp được gắn sẵn ở pedal chỉ được một chiếc, chiếc kia phải tháo ra và mang khi đứng. Nhục thế. Thôi cũng xong để có thể yên tâm guồng chân. Chạy đâu được 500m thì thấy anh Tuấn VNG đang dắt xe đi bộ, tôi cũng thấy anh ở lúc chuyển tiếp và đoán là xe anh nổ lốp. Tôi nghĩ cũng may là gần Hyatt nên anh dễ quay lại để thay cho là quá tiện mà đâu ngờ anh không thể hoàn thành chặng đua tiếp theo. Thôi đành chúc anh may mắn rồi xông vào chặng đường phía trước.

Con đường Võ Nguyên Giáp khởi đầu rất ấn tượng, tôi có cảm giác là chân đạp rất nhẹ khi đồng hồ chỉ 34km/h. Thỉnh thoảng một tiếng kêu left side của một bạn xin vượt lên khiến tôi giật mình. Có thể nói là cái đoạn đường này bố trí hơi chật nên thành thử tôi cũng chẳng dám vượt ai. Đi đến một lúc khoảng 7k để đến bãi biển Mân Thái, tôi chào và vượt một anh trong đội Operation Smile vì nhìn cái áo là biết liền. Hehe, lúc nãy một bạn trong team này đã vượt mình giờ qua lại cũng huề. Nghĩ vây cũng vui vui nên tôi guồng chân nhanh hơn. Các bạn CDV áo vàng lúc này đang còn hăng vẫn còn hào hứng cổ vũ khí thế lắm, nhất là các điểm tiếp nước cho phần chạy về sau. Các bạn đâu có biết là sau khoảng 4-5 tiếng nữa, công việc của các bạn sẽ rất vất vả vì phải đứng dưới nắng quá lâu. Qua bài viết này cũng xin được cám ơn các bạn để lỡ bài sau có quên thì các bạn đừng trách nhé.

Tôi cua nhanh vào đường Lê Đức Thọ, con đường quen thuộc (mà có chỗ nào ở Đà Nẵng không quen thuộc đâu) mà nhóm tôi hay chạy bộ với sự chỉ dẫn của công an. Đoạn này cũng thuận gió nên tôi vẫn giữ được tốc độ 36km/h. Băng qua đèn đỏ thì thấy nguyên một giàn xe tải đang đứng chờ cho đoàn đua qua và nghĩ mình cũng oách phết (cái này anh em nào hay chạy bộ giải khi băng qua ngã tư là biết hà). Oách nên hách làm luôn một mạch lên cầu Mân Quang chỉ hạ có một líp để rồi thả dốc ngon lành. Vận tốc là 43km/h mà chân vẫn guồng. Tôi đang phê mà quên đi những tính toán ban đầu là giữ sức. Cầu Thuận Phước đã ở trước mặt, tôi lần lượt hạ các líp xuống để rồi lên đến giữa cầu là luôn cả dĩa cho nó khoẻ. Đang è cổ leo dốc thì  một anh chàng đi chiếc Cervelo P5 băng lên ngon lành với dĩa lớn và líp số 6 hay 7 chi đó. Kinh thật, để rồi khi lên đỉnh cầu thì thấy bạn đó băng xuống cầu với tay trên Aerobar. Tôi hết hồn vì hay dặn anh em là các mố cầu rất cao nên cầm ghi đông cho chắc. Tay này liều để rồi ăn nhiều, hắn biến mất dạng sau khúc cua. Tôi nghĩ vận tốc của anh chàng đó phải trên 55km/h. Vãi cả đạn. Thế mới là siêu xe.

Leo dốc cầu Thuận Phước. Từ đây các hình về sau phải sử dụng ảnh (không xin phép) của Finisherpix nhé 🙂

Nhắc đến Siêu xe thì cái đoạn 3 vòng ở Nguyễn Tất Thành quả thực là một sân khấu của việc trình diễn, các thương hiệu xe đắt nhất dường như đã xuất hiện ở cái xứ này với các Model mới nhất, các Mũ Bảo hiểm Aero bóng lộn vuốt ngược ra sau hoặc như mỗi lần vượt lên tôi (tôi đang đi thuận gió với đoạn nhanh nhất là đến 39) thì nghe tiếng vù vù như xe ô tô từ phía sau tạo ra từ các lốp xe với Rim cao ngất. Oải quá, thôi tôi đành giảm tốc khi bắt đầu xuống cầu Phú Lộc và cứ nghĩ đến đoạn quay đầu. Nào đâu, địa điểm quay đầu đã được dời xa hơn, lên tuốt trên Xuân Thiều, cách phải 3-4km gì đó. Chà, cái này ngoài dự tính rồi nghen. Thôi đành chơi chứ biết sao giờ. Thế là tôi guồng chân đạp tiếp mà đâu có biết đây là đoạn ngược gió. Tốc độ rớt xuống 30-31 và ở một đoạn thì ông trọng tài hô to “Ê, 163, mày đang ở vùng núp gió, yêu cầu chậm lại hoặc nhanh lên nha mày”. Quái, tôi đang le lưỡi đạp cho cái đoạn ngược gió đâu có để ý gì núp gió, núp giếc chi mô, nghe tiếng còi và tiếng nó gọi đích danh mình thì giật cả mình y như Công an chặn xe ngoài đường vậy. Dạ dạ, để em chậm lại, làm gì ghê vậy. Sau này ông trọng tài còn lườm lườm tôi mấy lần hình như đã bắt đầu để ý tôi rồi.

Một đoạn trên đường, không biết đoạn nào nữa. Nhìn cũng ngon lành phết. 🙂

Bảng báo điểm quay đầu thấy rồi, còn 200k (vậy mà cũng để) rồi quay đầu thôi. Có mấy bác đi xe đạp thể dục buổi sáng cũng đang đứng nhìn nhòm nhòm không cổ vũ, cũng không nói năng chi, chỉ nhìn nhòm nhòm. Đoạn thứ hai quay về thì tôi đã thấy xuống tốc độ rõ, các bạn siêu xe tha hồ vượt, tôi mặc kệ vì đã đến lúc dưỡng chân rồi. Các bạn nữ với số BIB màu hồng vượt tôi nhiều lắm, trong đó có một bạn nữ người Đan Mạch, đi con xe Falcon Tàu mà bạn có nói là hoàn thành chắc dưới 5h. Khi nghe vậy là tôi lủi đi liền để rồi hôm nay thấy bạn vượt mình ở đoạn này thì cũng không buồn vượt lại. Úi chà, lại thấy thêm mấy Pro đang bám đuôi nhau kịch liệt, tôi chỉ nhận ra có mỗi chiếc Scott màu đen vàng của anh chàng Viennot thôi, nhưng nói thật nhìn cách đạp của Pro nhìn là biết liền hà. Hùng dũng, đường vệ lắm.

Kết thúc vòng thứ nhất thì gặp mấy anh em trong nhóm cổ vũ. Đoạn này đầy rác, chủ yếu là Gel của mấy bạn xả ra. Nghĩ cũng kì, BTC đã nói là không được xả rồi nhưng nói thật là đầy nhóc. Tôi chỉ kịp vẫy tay chào rồi đạp tiếp và bắt gặp một anh Pro đang đi chậm. Tôi vượt lên thì mới thấy anh đang ăn Gel nên mới chậm vậy. Hấp, ăn xong cái là anh vù liền. Tôi lủi thủi đi tiếp và ăn gói Gel đầu tiên, bốc đại trúng ngay gói Root Beer chưa ăn bao giờ. Cắn vô miếng, ngon phết, cái vị rất lạ này làm tôi thích thú thưởng thức cùng với nước PowerBar. Rồi, một nạn nhân đầu tiên bên chiếc Specialized đang tiu ngỉu đứng chờ đồng bọn. Có lẽ xe anh có vấn đề rồi. Đến đây tôi mới nói thật là mặc dù chuẩn bị đầy đủ nhưng tôi không trang bị bất kì một biện pháp gì cho nổ hoặc xịt lốp. Chỉ cần dính một cái là phèo ngay. May quá, điều đó không xảy ra. Để rồi, tôi đi hết 45K đầu tiên khi đồng hồ chỉ 1h22 phút, nhanh hơn yêu cầu những 8 phút mà đã qua đến hai lần ngược gió rồi. Ngon lành rồi đây. Bây giờ là lúc để đạp như chưa bao giờ được đạp vì niềm vui sướng vượt chỉ tiêu.

Đoạn này ở lượt đi vòng thứ hai, nơi gặp anh chàng đầu tiên xịt lốp.

Tôi đâu có ngờ rằng đoạn đường quay về của vòng cuối cùng thì tôi đã gặp anh bạn đồng hành quen thuộc. Chuột rút. Tôi tưởng đã chia tay ảnh rồi chứ, trong các buổi tập anh đâu có đến gặp tôi. Chết rồi, tình hình có vẻ căng hơn nhiều. Tôi bơm liên tục nước PowerBar và quất liền 02 gói Gel với vị Cam Chuối và Machiatto liên tiếp. Khi qua cầu Phú Lộc để về thì đỡ hơn một chút. Vận tốc lúc này khoảng 31km/h. Đến gần cầu Thuận Phước thì rõ ràng chân tôi đã nặng. Tôi cũng rất thèm nước lọc vì nãy giờ toàn nốc PowerBar. Tôi dừng lại, xin chai nước để tu thì chân tôi đã nặng rồi. Anh bạn chuột đã đến đánh vào đùi trái ở mặt trong, tôi đưa chân phải lên nhắc ra xe thì cũng dính luôn. Con xe đổ rầm và đổ hết nước PowerBar của tôi. Tôi cáu quá mà la các bạn tình nguyện viên, nghĩ lại mà xấu hổ quá. Thôi đành dựng xe lên, ngồi một tí và hạ dĩa nhỏ xuống luôn để chuẩn bị vượt cầu về đích cho rồi. Trong kế hoạch của tôi, khi tôi nghĩ tôi đã đến đây thì không lo gì nữa. Tha hồ mà đạp về, không nhanh, nhưng cũng đủ cỡ 30. Nào đâu, nguyên một đoạn đường Lê Đức Thọ gần như phải đánh vật với líp số 6-7 để làm dịu cái chân đi.

Hết hình nên xài tạm tấm này cũng ở đoạn như trên. 🙂

Đi vào đường Hoàng Sa thì đã thấy nhiều bạn chạy rồi. Tôi nhìn đồng hồ là hơn 2h30 cho phần đạp xe, tính cả bơi nữa là hơn 3h thì chắc phải có mấy bạn đang chạy hướng về. Quả thật, một số bạn ăn mặc hở hang (chắc là Tim Reed) đang rảo bước rất đều. Tôi thì đang đi với tốc độ khoảng 26-27 và nhìn các bạn đang chạy thì mới thấy cái nắng, cái nóng đã thực sự chiếm ngự. Vì có lẽ đeo kính râm nên tôi không cảm thấy bỏng rát lắm nhưng cơ thể của tôi lúc này đã khá kêu gào vì quá tải rồi. Tôi đi thêm một đoạn nữa thì thấy một bạn đang dắt xe đi về. Kì zậy, nhưng thực ra BTC cho phép miễn là bạn về cùng với xe ở Khu chuyển tiếp còn bạn về như thế nào không cần biết, trừ đi xe của BTC :). Chà kiểu này chắc là bạn í đang chấp các anh em khác 5K đây. Thôi có 5K xá gì. Bỗng đâu, cái bóng áo Pearl Izumi của anh bạn vượt lên. Quái, tôi tưởng ông này đã về trước tôi vì trong cả đoạn tôi đâu có vượt ổng lần nào. Đồng hồ cũng đã chỉ gần 3h rồi. Thế là tôi guồng đôi chân đã mỏi mệt nhanh hơn để hai anh em về cùng nhau cho vui. Thế mà đồng hồ sau này thông báo tôi sau ổng gần 6 phút, kì thiệt. :))

Thôi, Hyatt đây rồi, đã xong hai chặng, chỉ còn hơn 2 tiếng nữa là mình có thể thong dong ngâm mình trong làn nước mát, tôi xuống xe, dắt bộ một đoạn dài, quên tháo giày ra để rồi cởi giày ra gắn vô hai aero treo tòn ten. Tôi băng tắt qua một đoạn rồi cho xe vô đúng vị trí. Mở chai nước lọc xin từ đầu ngày rưới lên đầu cú cho hạ hoả, mang thắt lưng, đội mũ Visor vàng đỏ, xách đôi giày Newton đỏ vàng lên cái ghế của bạn tình nguyện nào đó mang giày. Thời gian dừng lại ở 3h06 phút. Đã đến lúc hoàn thành phần cuối thôi.

Kết quả chi tiết như sau:

Đúng chỉ tiêu đặt ra đấy chứ, nhưng đây mới là phần 2 thôi.

 

About the Author chay365

follow me on:
>
0 Shares