Tu Nguyen
Mẹ tôi dường như đã sắp ngất đi khi nhìn thấy tôi ở vạch đích của VVC (trông tôi cực tệ). Đấy chính xác là lý do tôi không bao giờ muốn cho bố mẹ biết tôi đang chạy ở cuộc thi nào, ở đâu. Lần ở Đà Lạt này chỉ là để bù đắp cho cuộc thi lần trước ở Sapa mà thôi.
Tôi gọi điện cho bố mẹ ở km thứ 45 và nói với mẹ rằng tôi sẽ về đích (tại Thung lũng Tình yêu) trong vòng khoảng 1 giờ nữa. Bố mẹ tôi đã ở đó chỉ sau nửa giờ, tìm từng cái tên trong danh sách finishers, thậm chí hoảng sợ tìm tôi trong cả khu vực Thung lũng Tình yêu , nhưng tất nhiên tôi vẫn chưa có mặt ở đó…
Tại km 45 là lần duy nhất tôi tắt chế độ airplane trên điện thoại để gọi cho gia đình. Tính đến lúc đó, 8 giờ đồng hồ đã trôi qua kể từ lúc tôi thức giấc vào sáng sớm. Những ngày như thế này dường như kéo dài theo cách kỳ dị nhất, mọi thứ đều ở rất xa, dường như cuộc sống đang trôi qua còn tôi thì trôi tuột đi trong một thế giới khác, nơi mà không có gì khác đáng quan tâm ngoài những viên sỏi trên đường chạy và những dải đánh dấu màu cam gắn trên đường. Khi mà cơ thể đang dần kiệt sức, tâm trí tôi chỉ tập trung vào điều quan trọng nhất lúc đó: hoàn thành cuộc đua 50km.
—–
Tôi thức giấc lúc 2 giờ sáng, sau đó là 3 giờ, sau đó một lần nữa là 3 giờ 50. Báo thức được cài đặt lúc 4:00, nên tôi quyết định dậy luôn. Rốn thêm 10 phút cũng chả giúp ích gì. Tôi đã thực hiện nghi thức xếp đồ chạy để “cúng FB” từ tối hôm qua. Quần chạy Nike, chiếc áo chạy VMM ưa thích, ba lô nước North Face, 6 GU Gel, 1 tuýp Oresol, 3 đôi tất – trong đó có 1 đôi tất xỏ ngón, 1 đôi ống tay chạy bộ, một vài thanh chocolate bơ lạc M&M, băng Urgo, iPhone, Apple watch và đôi giày chạy road New Balance (tôi thực sự không thích đôi giày trail của mình, như trong những lần chạy trước, đôi giày chỉ khiến chân tôi đau hơn). Mặc quần áo không tốn quá nhiều thời gian, đây không phải là lần đầu tiên của tôi. Xong xuôi tất cả lúc 4:15, tôi đánh thức bố mẹ dậy, ăn chút bánh mì, bánh đậu xanh, vài quả quýt và có mặt tại khách sạn Ngọc Lan trước 5 giờ sáng. Tôi luôn yêu bầu không khí phấn chấn trước mỗi cuộc race, mọi người đi ra đi vào, đi tới đi lui, đeo bib, cởi lớp áo khoác ngoài. Đà Lạt trước bình minh vẫn còn hơi mờ ảo trong ánh sáng nhạt của những cột đèn đường. Không khí khô và mát mẻ đánh lừa người chạy với cái se lạnh ở nhiệt độ 14 độ C.
Tôi không bao giờ biết vì sao tôi có thể chạy, sẽ chạy và thực sự phải trả giá nhiều đến thế để chạy. Việc đó giờ đây không còn ý nghĩa nữa khi tôi đứng đây, giữa những con người xinh đẹp, đầy chất thể thao. Sự lo lắng và căng thẳng hồi hộp trong tôi dường như tan biến khi anh em trong hội LDR xuất hiện. Con người về cơ bản cũng có tính bầy đàn. Mặc dù tôi không định chạy race này cùng ai trong số họ, chiến lược của tôi là mang đủ đồ ăn nước uống cho mình, còn đủ pin điện thoại để gọi về cho bố mẹ xin hỗ trợ nếu cần, nhưng việc họ – những người bạn LDR xuất hiện – cực kỳ có ý nghĩa với tôi. Có điều gì đó ở họ truyền cảm hứng cho tôi, an ủi xoa dịu tôi, tôi thấy mình như được về nhà.
Cuộc đua bắt đầu sau rất nhiều “thủ tục”: chụp ảnh, check-in cập nhật trực tiếp cho người ở nhà, chúc những người đua may mắn. Và rồi chúng tôi chạy. Trong thành phố, một vài người dân địa phương dừng những hoạt động thường ngày lại, đi ra ngoài và ngó nghiêng chúng tôi trong sự sợ hãi và nể phục cùng những suy nghĩ kỳ lạ: chúng tôi chắc hẳn là một lũ rồ không có việc gì tốt hơn để làm. Từng người trong nhóm dần bỏ lại tôi, còn tôi thì liên tục nghe thấy tiếng một vài người đi xe máy hỏi rằng liệu tôi có muốn lên xe để được đèo đi. Sau khi từ chối không biết bao nhiêu lần, tôi nghĩ đã đến lúc lờ đi những câu hỏi để tiết kiệm hơi thở của mình.
Đoạn cuối của đường nhựa, ở khoảng km 7-8, chúng tôi rẽ lên đường mòn với đủ loại sỏi, đá. Tôi bắt đầu cảm nhận được từng viên sỏi sau mỗi bước chạy của mình, tôi biết những viên sỏi đó tròn hay góc cạnh, sắc hay mòn vẹt, lớn hay bé, thậm chí có phải chúng vừa bị một chiếc xe tải lớn cán qua. Tôi bắt đầu nghĩ có gì đó đang mắc kẹt lại trên đế giày, hay thậm chí có gì đó đã đâm thủng nó. Tôi cảm nhận đường chạy trail như thể tôi đang chạy chân đất trong Công viên Thống Nhất một buổi sáng nọ – nhưng khác là, chân tôi không hề thấy thoải mái và mát lạnh nữa, thay vào đó, phần bên phải giữa các ngón chân và chỗ hõm bàn chân đang sắp sửa phồng rộp. Các móng chân như sắp bị bật ra bất cứ lúc nào, nhất là sau khi tôi vượt qua một vài con suối nhỏ, chiếc quần dài chạy bộ, đôi giày, đôi tất tôi đang đi, tất cả đều đã ngấm nước.
Một vài người chạy bộ vượt lên trước tôi khi mặt trời đang tỏa nắng rực rỡ qua những rặng thông tán mỏng. Tôi bắt buộc phải đội chiếc mũ K-tom lên để che đầu và che cổ khỏi nắng. Tôi nhìn xuống phía dưới thành phố lúp xúp tầng lớp những mái nhà, những ruộng rau xanh rờn, những vườn hoa trong ánh nắng của mặt trời buổi sáng. Khi thấy một anh chàng cao lớn với đôi chân dài và gậy leo núi, tôi đã âm thầm ngưỡng mộ và ao ước rằng mình cũng có đôi chân và chiếc gậy như thế. Đà Lạt được đánh giá là không dốc và khó nhằn như Sapa. Quên điều đấy đi! Bởi vì tôi, đúng nghĩa đen, đã phải cúi gập người để bước lên những con đường có độ dốc lớn. Phần đùi trên và cơ mông của tôi rã rời, đau đớn. Anh chàng với cặp chân dài và chiếc gậy leo núi vượt tôi ở mỗi đoạn dốc lên nhưng để tôi vượt qua khi chạy xuống dốc. Chúng tôi cứ đuổi nhau như thế một lúc, cho đến một đoạn xuống dốc dài thoải xuống, tôi đã không còn thấy bóng dáng anh chàng nữa.
Điều này đã là chiến lược của tôi từ trước đó. Đi bộ khi lên dốc, chạy khi xuống dốc và trên những đoạn đường bằng. Cái nóng và mặt trời khiến tâm trí tôi không còn nghĩ đến đôi chân đang mỏi rã rời nữa. Đây có lẽ là một điều tốt, đầu óc tôi bây giờ chỉ tập trung lo lắng vào một vấn đề duy nhất: chiến đấu với cái nóng. Tôi tự nhắc mình phải uống thật nhiều nước, chạy dưới những nơi có bóng râm, vẩy nước suối mát lạnh vào mặt. Không khí nóng và khô đến nỗi, môi tôi gần như nứt toác ra, chiếc mũ che cổ bắt đầu tạo ra những âm thanh kì quặc giống như có ai đó đang chạy cạnh tôi suốt chặng đường vậy. Dần dần tôi bắt kịp những người chạy phía trước, họ cũng đang khổ sở như tôi. Nhiều người với gương mặt đỏ au, dáng đi không khác gì xác chết đang lê lết dưới cái nắng như thiêu như đốt của Langbiang (ai đó đã nói rằng nhiệt độ vào lúc đấy là 40 độ C tại những quả đồi trọc, ánh nắng trực tiếp chiếu vào. Sự thay đổi quá lớn, từ 14 độ lên 40 độ!). Chúng tôi trao đổi một vài câu động viên khích lệ, mời nhau một ít đồ ăn hoặc gel mà chúng tôi có, rồi tôi vượt lên họ. Khoảng km thứ 27, tôi đuổi kịp với một trong số những người bạn LDR. Cậu ấy trông vẫn ổn, nhưng chạy khá chậm, cậu nói rằng tôi cứ tiếp tục chạy đi. Và tôi lại chạy. Bản chất của môn thể thao này là như vậy. Dù tôi có muốn chờ bạn chạy như thế nào, tôi biết bạn tôi cũng không bao giờ muốn làm tôi chậm lại. Tôi bảo cậu hãy cố gắng, và rời đi.
Từ km số 34, cuộc đua trở thành trò chơi đuổi bắt người khác. Tôi cố chạy cho đến khi đuổi kịp một ai đó, nhưng suy cho cùng, đó là trò chơi một người trong hầu hết thời gian. Hầu như tôi đã chạy một mình trong suốt quãng đường 50km, nhiều lúc tôi tự hỏi rằng liệu mình có đang chạy đúng đường. Nhìn chung, các dấu mốc gắn trên đường khá ổn, dù cũng có đoạn không được gắn mốc, thậm chí có chỗ tôi thấy mũi tên chỉ hướng ngược hẳn lại (đây chắc là dấu mốc còn lại của cuộc đua xe đạp vài hôm trước đó mà người ta quên lấy đi). Chỉ có một mình trong thời điểm đấy thực sự là một trải nghiệm căng thẳng, không chỉ bởi vì tôi đang cực phân vân, sợ bị lạc mà còn vì nếu tôi quyết định sai, tôi thực sự không thể đổ lỗi cho ai cả – cũng giống như trong cuộc sống, người ta tìm kiếm sự tư vấn hay lời khuyên không phải chỉ để nhận được một câu trả lời chính xác, mà còn để nhận được cảm giác thoải mái khi có được sự đồng thuận trong những lời đảm bảo của người khác. Nhưng suy cho cùng, những quyết định mà bạn tự mình đưa ra, cái mà bạn hoàn toàn chịu trách nhiệm cho dù điều đó đúng hay sai đi chăng nữa, mới là những thứ xây nên lòng tự tin và bản năng sống của bạn.
Một người bạn từng nói với tôi rằng khi cô ấy chinh phục chặng marathon 26.2 dặm, cô đã dành cho mỗi người quan trọng của mình một dặm trong quãng đường ấy – những người đã giúp cô vượt qua hành trình. Bất kể việc tôi đã không viết những cái tên trong danh sách ra, và việc tôi cũng không thực sự nghĩ mình có đủ 50 người để nghĩ đến, trước lúc không còn cảm thấy đôi chân của mình nữa, tôi đã lẩm nhẩm danh sách những người quan trọng với mình, từ hiện tại cho đến quá khứ. Tôi đã rất ngạc nhiên khi danh sách của tôi dài ra, tôi không còn nhẩm tính được nữa – có rất nhiều người đặc biệt với tôi… Và một trong số họ, gương mặt quen thuộc trong chiếc áo của Ban tổ chức, nói với tôi rằng hãy rẽ phải, chạy xuống dốc 500m để đến vạch đích. Hallelujah, hoan hô! Tôi sải rộng chân và chạy trên con đường tuyệt đẹp ở Thung lũng Tình yêu cho đến đích, nơi mà những gương mặt thân thương đang chờ đón, tôi thề là tôi đã nhớ đến từng người trong số họ, chính họ đã giữ tôi cố gắng trong suốt chặng đua đã qua…
Một cái ôm cho hành trình dài!
Session expired
Please log in again. The login page will open in a new tab. After logging in you can close it and return to this page.
[…] Đà Lạt Victory Challenge – 50km Ultramarathon https://chay365.com/da-lat-victory-challenge-50km-ultramarathon/ […]