Đào Trung Thành
Lên đỉnh là mơ ước của nhiều người. Phan-xi-păng nằm trên dãy núi Hoàng Liên Sơn (thuộc tỉnh Lào Cai), cao 3.143m so với mực nước biển còn được mệnh danh là nóc nhà Đông Dương. Đến đỉnh Phan-xi-păng là một kỳ tích, niềm mơ ước của đời nhiều nhiều người.
Trước đậy không có cáp treo, người đi chinh phục phải mất 48h đồng hồ leo núi để lên đến nóc nhà Đông Dương và ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh tuyệt đẹp của núi rừng Sapa. Nay nhờ dịch vụ Du lịch Cáp treo Fansipan – Sa Pa thuộc Công ty cổ phần Dịch vụ Cáp treo Bà Nà (SUN group) du khách chỉ tốn 15 phút để lên đỉnh.
Sự thuận lợi và dễ dàng của lên đỉnh làm nhiều người phải gian nan vất vả trước đây có vẻ không hài lòng. Nhiều người dè bỉu cái gọi là “sự chinh phục” kia, cho là chỉ có sự vất vả, khổ cực của họ là vĩ đại, là trác tuyệt.
Ồ không. Chúng ta nên bình đẳng trước cơ hội được chiêm ngưỡng vẻ đẹp. Tại sao tước đi quyền ngắm cảnh đẹp của người có điều kiện sức khỏe hạn chế hơn? Tại sao lại đánh giá thấp sự cố gắng của họ trong việc chinh phục?
Chúng tôi là dân marathon, chạy 42km. Người ta có thể đi từ trung tâm thành phố Bà Rịa đến Hồ Tràm bằng ô tô. Tất nhiên, không ai cấm anh đi phương tiện nào. Chạy 42 km dọc bờ biển là sự lựa chọn của anh. Khi chạy, có lẽ anh cũng không quan tâm đến việc hơn ai khi đến đích. Rõ ràng chạy về Hồ Tràm phải mất 4,5 tiếng trong khi ô tô chỉ mất có 1 tiếng. Cũng không ai nói là chinh phục. Tất cả chỉ là sự trải nghiệm và nó có tính riêng tư. 42km đã là gì so với Ironman 180km đạp+ 42km chạy+3.8km bơi? So thế nào với chạy 100 miles trên sa mạc?
Lên đỉnh, hay chinh phục là tìm lại cảm giác, tìm sự trải nghiệm. Không tìm sự vỗ tay hay thán phục nào cả, cũng không quan tâm đến đích vì “the journey is more important than the destination” (hành trình quan trọng hơn đích đến).
Session expired
Please log in again. The login page will open in a new tab. After logging in you can close it and return to this page.