JeCours Et JePense
Bài viết được tác giả gửi cho chay365.com
Trời mưa to. Tôi chờ hết mưa để chạy.
Khi chạy bộ tôi như có một không gian cho riêng mình. Chạy qua những người đi bộ, qua những quán xá đông người, hay trên đường vắng, tôi chiêm nghiệm cảm giác mình là kẻ đứng bên ngoài của cuộc đời này, dù ngực tôi đang cố gắng thở đều, dù chân tôi vẫn đều đặn bước tới. Cảm giác đó, nhất là lúc trời mưa, lại càng rõ hơn.
Một lần tôi chạy trong mưa, mưa từ hướng sông tạt vào mặt, không còn biết đâu là mồ hôi, đâu là mưa. Mưa đan vào tán lá của hàng cây ven đường. Mưa làm nổi bong bong nước trên mặt đường. Vậy là tôi nhớ lại cái không gian mưa Huế – ở làng Phổ Đông quê nội, cái nhìn qua của sổ của cậu bé 8 tuổi, mưa rơi trên tàu lá chuối, nơi có những con nhện cuống quýt đang trốn mưa. Cũng cậu bé đó, ở nhà ông bà ngoại đường Đoàn Thị Điểm gần Hồ Tịnh Tâm, mặc áo mưa đi bộ đến ngôi trường tiểu học gần Cửa Thượng Tứ. Con đường đến trường đẹp đến nao lòng, khiến bao người con của Huế sau này luôn luyến nhớ nỗi hoài hương.
Tôi chưa bao giờ chạy ở Huế trời mưa. Sẽ có một ngày như thế. Lúc đó chắc chắn tôi sẽ chạy với rất nhiều hoài niệm…
Session expired
Please log in again. The login page will open in a new tab. After logging in you can close it and return to this page.