My First Marathon

JeCours Et JePense

Rốt cuộc ngày ấy cũng đến! Ngày 30/8/2015 – ngày tôi chạy DaNang International Marathon!

Tôi dậy lúc 2h, ăn vội 2 lát bánh mì đen trét bơ đậu phụng, tranh thủ uống nước, đi vệ sinh, thoa vaseline vào nách, háng, lưng. Tôi mặc bộ Under Armour compression màu đen; ngang ngực gắn BIB số 4026 nền trắng chữ số màu cam; ngang lưng là dây đai Nathan với 2 bi đông nước và 6 gói GU gel. Ở đầu gối phải mang 1 knee support màu đen. Chân mang giày Mizuno Wave 10 màu đen chỉ vàng. Đầu đội mũ chạy Headsweats màu xanh. Trên cánh tay trái là đồng hồ TomTom Runner màu xám, trong bàn tay phải là một gói ny long nhỏ, trong đó có đôi tất dự phòng. Trong đôi tất ấy tôi nhốt cái metronome với màn hình bị nứt mù tịt, nút on/off lúc được lúc không; tối qua lúc 8h tôi mới canh được cadence 180 và để nó thỗn thức suốt đêm cho đến giờ. Vẫn chưa hết , tôi còn kính chạy Oakley màu đen, gửi anh Lợi, trưởng nhóm supporters của DaNang Runners, mà tôi sẽ nhận lại khi qua cầu Thuận Phước lần 1. Tuy không phải tất cả đều là hàng rin – áo, quần, mũ, kính là hàng … bành, vẻ bên ngoài của tôi khiến dân tình dễ nhầm tưởng đây là 1 runner dạn dày chinh chiến, rất “bờ rồ”.

Thật ra, tôi có tất cả sự non nớt của 1 runner mới có 1 tuổi chạy và rất nhiều sự run rẩy của 1 oldman runner với 57 tuổi đời. Khi gặp tôi tại Công viên Biển Đông lúc 3h30, lúc khởi động và chụp ảnh, Hiệp, một runner trẻ măng đã nói trúng ngay tim đen, “Anh trông căng thẳng quá!”

4h00! Không gian vở òa với tiếng reo hò của runners, tôi chạy bên mép phải của đoàn người, không quên bấm đồng hồ TomTom, rồi điều chỉnh nhịp chạy theo menotrome . Trước mặt tôi thấp thoáng những áo chạy quen thuộc – của LDR (xanh lá cây), Vietrun (xanh lá cây/trắng) và nhất là 2 phiên bản trắng, đen của SRC. Một áo trắng SRC nhảy múa trước mắt tôi, hình như là 1 runner tôi quen trên fb – Đàm Hồng Phong; chỉ một thoáng thôi là mất hút trong dòng người. Có 2 runner rất ấn tượng chạy ở trần, tôi nhận ra Đỗ Ngân Sơn của SRC nhờ mái tóc nhuộm vàng, người chạy bên cạnh hẵn là Trần Chương. Cặp bài trùng này, lúc ấy tôi kịp nghĩ, sẽ đẹp hơn với phiên bản superman và batman mà họ có dịp post trên fb.

Kế hoạch pacing của tôi là chạy 5 phút đi bộ 1 phút ngay từ khi bắt đầu, và giữ pace 7 cho 21km của vòng đầu. 5 phút chạy đầu tiên trôi qua, TomTom rung và tôi bắt đầu đi bộ 1 phút. Trong ánh sáng vàng mờ của đèn đường tôi đọc trên màn hình của đồng hồ TomTom – pace 6:45! Nhanh quá! Tôi chạy chậm lại. Ở km2, tôi nghe tiếng nói chuyện phía sau lưng. “Mi nè, chú này hay chạy buổi sáng nè!”. Họ chạy vượt lên, hỏi tôi có phải chú hay chạy đoạn đường Non Nước – Furama không. Tôi gật đầu và vẫy tay chào. Ngoài việc xưng con, gọi chú, đối thoại này khiến tôi vui vẻ chạy qua km3 nhẹ nhàng. Ở đoạn quay đầu, tôi có dịp thấy mặt những runner của Đà Nẵng – Việt Anh đang chạy trước cùng với 1 nhóm pace 6; phía sau là anh Hòa, Minh, Mai thong thả với pace 8. Trước mặt tôi, một đôi bạn chạy chung, có vẻ như người Thái, bỗng dạt qua bên và dừng lại. Một người tháo miếng knee support đang mang để cho người kia dùng!

Km4, ngay khi rẽ sang đường Nguyễn Hữu Thoại, Quý, cũng là một runner Đà Nẵng chạy HM, vượt qua tôi và nhận xét “Anh Khánh chạy hãm chân nhiều quá!”. Tôi cám ơn thầm nhưng biết là quá trễ để thay đổi một kiểu chạy – bàn chân trái đã từng bị phẩu thuật cách đây 4 năm với vết sẹo dài 5cm, đầu gối phải bị chấn thương mãn tính đang mang miếng hỗ trợ, vẫn còn nặng đến 68kg với chỉ số BMI 23.5, và nhiều nhiều yếu tố khác nữa.

Kiểu chạy Run/Walk khiến tôi không thể chạy cùng ai! Để có được pace 7 tôi chạy pace 6:30 trong 5 phút, rồi đi bộ pace 12 trong 1 phút. Tôi vượt qua một nhóm 3 runners mang áo SRC rồi sau đó họ vượt qua tôi lúc tôi đi bộ. Lúc lên cầu Trần Thị Lý, ở km6, tôi nhận ra Phuong Tieu Nguyen, một runner rất nổi tiếng của VietRunners, chạy qua! Dáng chạy thật đẹp, thật chuẩn, nhưng rồi cô dừng lại trước mặt tôi chừng 20m, bước những bước đau đớn. Tôi biết qua fb là cô bị chấn thương vài tuần lễ trước. Ở chân cầu, tôi vui mừng gặp nhóm supporters đang chờ, tôi vừa chạy vừa lấy ra cái menotrome, vẫn nằm trong đôi tất dự phòng, rồi gắn nó lên ve cổ áo. Tôi nhét đôi tất vào bên hông của dây đeo, khoan khoái với đôi tay rãnh rang. Nhưng đó cũng là lần cuối tôi nhìn thấy chúng; có lẻ tôi gài không cẩn thận nên đã rớt dọc đường, chính thức phá sản kế hoạch thay tất ở vòng sau.
Vậy là ở km7, cái menotrome được giải thoát, kêu tít tít to hơn trên cổ áo, nghe càng to hơn trong buổi sáng sớm. Khi tôi chạy qua ông Nakamura, một huyền thoại chạy bộ của Đà Nẵng, năm nay 63 tuổi, ông nghe tiếng tít tít và quay lại nhận ra tôi, nói: ah, menotrome!

Từ km8 đến km12 tôi vẫn giữ pace gần với 7, với kiểu chạy Run/walk 5/1, Tôi còn nhớ mình đã tự trào với kiểu chạy của mình – rằng nếu chuyển sang chạy R/W 3/1 thì có phải là tôi đang nhảy điệu rumba không nhỉ?
Hôm nay đoạn đường này cũng kỹ niệm 1 năm ngày tôi chạy 5km đầu tiên, hoàn thành chương trình tập chạy “Couch to 5k” kéo dài trong 7 tuần mà tôi download trên internet. Rồi lần chạy 10km đầu tiên – kỹ niệm sinh nhật 56 tuổi vào tháng 10/2014 với đồng hồ TomTom mới mua. Cũng trên cung đường này, tôi chạy 1 mình, vào sáng sớm ngày đầu năm 01/1/2015 – cự ly half marathon đầu tiên trong 2h22ph. Sau đó là kế hoạch tập luyện cho DNIM bắt đầu từ tháng 2, chia thành 2 giai đoạn. Giai đoạn 1 trong 11 tuần, mỗi tuần chạy 4 buổi chủ yếu là core training. Giai đoạn 2 trong 18 tuần, theo chương trình của Hag Hildon, chạy mỗi tuần 5 buổi, với 2 đợt chạy xa nhất chỉ là 32km và 35km. Có thể nói hôm nay tôi đến với marathon, mới keng như đứa trẻ lần đầu tiên đến trường.

Trời đã sáng khi tôi chạy qua Cà phê Caracoli, sung sướng đón nhận những lời động viên của “phe nhà” . Rồi tôi vượt cầu Thuận Phước nhẹ nhàng. Anh Lợi chạy xe máy ngang qua, tôi nhận lại gương Oakley, tự tin nghinh đón ánh mặt trời đang ở phía trước mặt – tôi chạy hết đường Lê Đưc Thọ để gặp đường Hoàng Sa ven biển. Cố gắng duy trì nhịp thở đều, hy vọng là nhịp tim vẫn ở ngưỡng aerobics. Một runner nữ, có vẻ là một người nước ngoài, đang chạy trước mặt tôi, bỗng lảo đảo, quýnh chân và té nhào trên đường. May quá , cô này ngồi dậy, tiếp tục chạy, rồi rẽ vào đích FINISH, tôi thở phào – cô ấy đã hoàn tất HM.
Sau 2h27ph tôi hoàn thành vòng chạy đầu tiên, với pace 6:55, đúng theo kế hoạch. Tôi không có tất để thay, cảm thấy chân ươn ướt, rồi tự động viên là chỉ còn chạy 21km nữa thôi. Trời không nóng lắm, đôi lúc có gió nhẹ, nhưng tôi biết sức mình đã suy giảm. Tôi thử “lắng nghe body” đang bắt đầu mõi mệt, tôi lắng nghe đầu gối đang bắt đầu thấy yếu, tôi lắng nghe đôi bàn chân đang bắt đầu thấy nhức, tôi lắng nghe những ngón chân đang cựa quậy khó chịu trong lớp tất ướt. Tôi thề là lúc đó tôi nhớ đến Đinh Linh, một doctor-runner ở Hà Nội với kinh nghiệm và lời khuyên negative split của anh, mà thấy quyết tâm của mình bị hao tổn khá nhiều.

Ở km24, cũng là chỗ quay đầu, tôi gặp Thuận, một professor-runner trẻ tuổi, đang dạy ở Trường ĐH Huế. Thuận đang ở phía sau tôi khoảng vài trăm mét, nói “Giỏi quá anh ơi!”. Trời đất, tôi than thầm, mới km24 mà giỏi, dở cái gì Thuận ơi, đến cầu Thuận Phước mới biết. Lẻ ra, tôi không nên quở như thế. Nói trước rất xui, thậm chí nghĩ trước cũng rất xui xẻo…
Km28 là cầu Trần Thị Lý lần 2, lúc lên cầu cũng là lúc TomTom báo đi bộ 1 phút, nhưng tôi quyết định đi bộ cho khi đến đỉnh cầu. Nhiều runner trước mặt tôi cũng đi bộ. Khi chạy xuống cầu tôi nhận ra runner Nhung Chu khoảng vài chục mét phía trước, với áo chạy màu xanh lục/trắng của runclub.vn và nhất là cái mũ trùm và cặp kính cận đã trở thành thương hiệu. Pace bây giờ đã giảm rõ rệt. Tôi nuốt gói gel thứ 4, hy vọng nó sẽ cung cấp năng lượng kịp lúc để vượt cầu Thuận Phước. Ngoài ra tôi sẽ tranh thủ nạp thêm năng lượng bằng việc uống nước sports drink ở các trạm.

Đến Cầu Rồng ở km30, tôi hỏi về Gatorade, nhưng các tình nguyện viên ra dấu hết, thất vọng quá. Trạm nước ở km32 cũng vậy! Một cô gái ở trạm chìa ra 1 trái chuối, tôi chụp vội, nhưng chỉ ăn được nửa quả. Rồi tôi chạy qua quán Cà phê Caracoli, lần thứ hai trong ngày, nhưng lúc này sức lực đã tiêu hao khá nhiều. Cây cầu đang phía trước chừng hơn 1km, bây giờ trời mát, có gió nhẹ. Tôi bỗng trở nên đa cảm, nhũ thầm – mình may mắn hơn Dũng Ng, một runner đã từng đau khổ khi anh qua cầu này 2 năm về trước, lúc ấy trời nắng nóng đến gay gắt. Chỉ vài chục phút nữa thôi, tôi nào ngờ, tôi sẽ lại phải nhớ đến Dũng Ng nhiều lần!

Ở trạm nước dưới chân cầu Thuận Phước, tôi tranh thủ uống liền 3 ly nước sports drink. Đồng hồ cho biết tôi đã chạy 33km hết 4h02ph, pace 7:20. Không đến nổi nào, tôi hy vọng sẽ qua cầu êm ả, rồi thong dong về đích – chỉ còn 9,2km, nếu chạy pace 8 thì tôi cũng có thể đạt sub 5h15 ngon lành! Tôi gặp Can chạy xe đạp đang xuống cầu. Can năm ngoái chạy HM nằm trong top 10 của DNIM 2014, nhưng năm nay không tham gia kịp vì bận 1 chuyến đi phượt 3 nước Đông Dương, nói “Anh chạy theo em nhé, em hổ trợ.” Ước gì tôi có đủ sức để làm việc đó! Tôi đành phải xin khất và đi bộ lên cầu. Phía trước, cái áo xanh thấp thoáng, cái mũ chụp ấy, cũng đang đi bộ leo cầu. Tôi nhớ lời khuyên của Bảo mới ngày hôm qua – anh cố gắng bám theo 1 runner chạy trước mình, chiến thuật này rất hiệu quả đó. Vậy là tôi đi bộ suốt cả chặng đường lên cầu, mắt luôn dõi nhìn Nhung Chu đang nhấp nhô phía trước. Đến đỉnh cầu, tôi điều hòa nhịp thở, bắt đầu chạy lúp xúp với những bước nhỏ.

2

Nếu bạn có 1 nổi ám ảnh, rốt cuộc thì sớm muộn nó cũng sẽ đến để “ám” bạn, trong những giấc mơ hay trong đời thực. Tôi đã đọc rất nhiều về hit the wall, trong các website chạy bộ, nhiều lắm! Tôi đã đọc cái episode Thuận Phước của Dũng Ng ít nhất là 10 lần! Tôi đã post về cầu Thuận Phước, rồi gửi rồi share đủ nơi. Trong hơn 130 workout luyện tập cho cái DNIM này, ít ra cũng có trên 15 lần chân tôi đã vượt qua cầu này, thậm chí có lúc 2 lần trong một ngày. Vậy mà tôi vẫn không thoát nó. Nó đến, bắt đầu với những co thắt của cả 2 bắp chân từ phía dưới lên. Nó như mối nguy hiểm đe dọa chực chờ, như hàm ý rằng nếu bạn cố gắng chạy thêm một bước nữa là nó sẽ nhảy vọt lên và bạn sẽ khụy chân mà ngã nhào. Tôi kinh hãi, như hóa đá trong vài giây, ngừng chạy và bước lên lề đi bộ của cầu. Tôi không dám đứng lại mặc dù thấy có vài runner đang làm động tác stretch bên đường. Tôi bước những bước khập khiễng, hy vọng là tình trạng này sẽ chóng qua.

Rồi cầu Thuận Phước cũng đã phía sau, như bọn lục lâm, chỉ buông tha tôi sau khi đã lấy hết gần 24 phút qua cầu. Tôi dừng chân ở trạm nước phía trước. Nơi đây tôi xin đá cục, chà xát vào 2 bắp chân, và cả vào bắp đùi cũng đang căng cứng. Tôi chờ TomTom rung để bắt đầu chạy lại 5 phút. Tôi chạy thật khó khăn, được một đoạnđến chân cầu Mân Quang rồi đi bộ lên cầu này. Phía trước, thật cảm động, Võ Phước đang ngồi xổm, camera đang hướng từ dưới lên trên, sẵn sàng cho tôi một bức ảnh để đời. Vậy mà tôi không chạy nổi, lúc đi ngang qua Phước tôi nói “Sorry, chạy không nổi để chụp Phước ơi.”

Chạy lúp xúp từng đoạn nhỏ, rồi đi bộ từng đoạn dài hơn, tôi cảm thấy không đến nổi quá mệt, nhưng đôi chân như đã tách biệt khỏi thân hình. Dường như đầu óc không còn điều khiển được chúng, tôi nhận ra mình đang tự thương lượng với đôi chân – rằng đi bộ qua ngã tư Yết Kiêu mình sẽ chạy, rằng đi bộ đến đường Hoàng Sa là mình sẽ chạy liên tục. Những target lần lượt được tính toán trong đầu, và buông trôi. Phải chăng là sự yếu đuối tinh thần của một runner non trẻ, hay bản năng của một người già biết thân biết phận đang cản ngăn mọi liều lĩnh, nhằm bảo vệ cái thân xác dễ chấn thương mà khó lành này? Lúc bây giờ tôi thèm lắm một chai Revive mát lạnh, tự trách mình sao chủ quan đến độ không mang theo tiền. Tôi ăn nốt gói gel cuối cùng ở km 38, mong rằng nó sẽ kịp thời chuyển hóa thành năng lượng để tôi vượt qua những km cuối cùng.

Ở km39 tôi gặp lại con đường Hoàng Sa khô khan, nhàm chán. Bây giờ trời nắng, trước mắt tôi khoảng chục runners đang lết bộ, và cũng như tôi, thi thoảng chạy lúp xúp gọi là. Lúc tôi bước qua vạch vôi trắng chỉ km40, tôi kiểm tra đồng hồ – tôi đã chạy 5h08ph, pace 7:50. Chỉ còn 3,2km với 22 phút để đạt 5h30, nhưng tôi không thể! Tôi dành sức chỉ để chạy km cuối cùng.
Bây giờ là km cuối cùng, Thuận bắt kịp tôi, tôi cố chạy theo được một đoạn ngắn rồi thôi. Sau đó, Mai cũng bắt kịp tôi. Tôi có chút ngỡ ngàng và thán phục – trước đây chạy dài bao giờ Mai cũng chạy pace chậm, hôm nay cũng với pace đều đặn như vậy Mai đã hoàn thành FM ngon lành! Rồi Tú Hoàng ra đón tôi, tôi nhấc bước, chạy về đích, nghe tên mình và số BIB được phát trên loa – tôi đã là 1 marathoner.

Đã mấy ngày trôi qua, sau DNIM, cảm giác hoan hỉ đã dần tan biến, tôi xem xét lại những strategies mà mình đã áp dụng. Tôi muốn ghi lại để sau này mình đọc và nhớ mãi. Và cũng để trả món nợ mà tôi đã vay – với Lam Pham, Kelly Pham, Dung Ng,… những người đã chạy DNIM và viết lại những kinh nghiệm quý báu mà tôi được đọc; với những lời khuyên chân tình của rất nhiều runners mà tôi gặp trên facebook và cả trong đời thực, và để thay lời cám ơn với đội supporters tuyệt vời của DaNang Runners.

Tôi muốn kể là tôi đã chăm chỉ theo đuổi một kế hoạch tập luyện trong 29 tuần, hoàn thành mileage 1344km. Tôi chỉ tập chạy bền, và cách chạy của tôi là run/walk. Tôi đã tự tin hơn sau từng buổi tập, và kết quả là tôi chạy marathon đầu tiên không phải chỉ để hoàn thành, mà còn theo đuổi một mục tiêu, hay đúng hơn là một tham vọng, về thời gian. Nhìn lại, hình như pacing của tôi không được hợp lý, khi xuất phát lẽ ra tôi nên chạy pace 7:15 thay vì 6:45. Mục tiêu của tôi là chạy đều (even effort), nhưng rốt cuộc tôi đã chạy positive split thật thảm hại. Tôi đã chuẩn bị, đã nghĩ đến rất nhiều về yếu tố cầu Thuận Phước và hit the wall, và kết cục thì … như bạn đã biết đó.

Tôi vừa đọc lại những gì mình viết. Tôi vẫn chưa nói điều này – tôi rất tự hào vì đã hoàn thành DNIM 2015 với 5h42ph! Tôi rất thú vị với cái marathon đầu tiên này. Nó có tất cả, kể cả hit the wall, kể cả đôi bàn chân phồng rộp và thêm nhiều móng đen sau khi về đích!

3

About the Author JeCours Et JePense

>
0 Shares