Thật ra chém thôi, chỉ có vài tháng chạy tử tế, còn lại là trốn, lười, buổi đực buổi cái.. Nhưng nhân dịp cảm xúc dâng trào, năm hết tết đến mọi người đều review thành quả và đặt mục tiêu năm mới nên mình cũng ăn theo, với cả sáng nay cuối tuần trời rất là đẹp và mình thì đã không chạy 3 ngày nay rồi nên tự cảm thấy cần viết ra để đấu tranh với cái sự lười từ bên trong, hy vọng một vài runner thấy hình ảnh của bản thân phản chiếu trong bài viết này.
Một điều đặc biệt, mình THỀ đây sẽ không phải một bài kiểu “Mình là người không có tố chất thể thao”, một trend bị ném đá rất nhiều trong thời gian vừa qua trên chay365.
Thôi dông dài thế đủ rồi, mọi người ủng hộ nhé.
—
Mình là người có tố chất thể thao, – khoan, đọc tiếp đã … cách đây 14 năm. Hồi cấp 3 thì lúc nào cũng leo trèo, chạy nhảy, bơi lội cùng bạn bè trong xóm, cũng vào dạng nghịch ngợm, hiếu động cho nên được tính là khỏe. Hồi cấp 3 ý mình còn nhớ học xong ca chiều kết thúc là 16h30, ca tối tiếng anh 18h, ở giữa trong lúc chờ đến ca thì mình toàn đá cầu ở sân trường với các anh chị lớp trên và đá rất khá, có thể lộn ngược người tung cú đá vô lê như cầu mây ý, hôm nào cũng ướt đẫm mình mẩy khi vào lớp tiếng anh. Lên đại học thì cũng hóng hớt cầu lông, bóng rổ mỗi thứ một tý nên là khá ổn.
Mọi việc thay đổi khá nhiều khi bắt đầu đi làm 2006, trước đây các môn thể thao từng chơi đều là dạng vì hay, thấy vui thì chơi, chứ không phải là vì lý do luyện tập hay cái gì cả. Vào môi trường đi làm, không có những niềm vui đó ở xung quanh thu hút, mình bẵng quên đi hoàn toàn chẳng tập tành gì hết, ngồi máy tính suốt, mỗi tháng lại béo lên một chút. Thời gian dài mỗi năm tăng một tý, đến thời điểm cuối 2012 là mình gần rơi vào béo phì độ một.
Đến lúc đó mình đã trải qua khá nhiều nỗ lực bất thành như chạy buổi sáng, bơi, đạp xe, tennis.. nhưng có vẻ đều là dạng chơi sơ sơ , tham gia vì thấy lạ, chưa thử qua chứ không phải có một mục đích và mục tiêu rõ ràng là cần giảm cân hay khỏe hơn. Thời điểm đó cũng đồng hành với các chấn thương mà mình nghĩ chẳng qua do béo và hệ cơ xương yếu đi nhiều nên bị. Trẹo chân chẳng hạn, thế là lại nghỉ không làm gì vài tháng.
Thực tế mình và Linh trước đó có phấn đấu bơi, đạp xe.. nhưng cũng lách cách, mất thời gian.
Linh phân tích, đạp xe nhanh quá, nguy hiểm, mà chi phí chăm sóc cái xe cũng mệt, chọn đồ chọn đạc, rồi khi nó hỏng thì kiếm người sửa cũng không dễ, lại phải tự học các kỹ năng vá xe, bơm lốp abc.. mà cũng chẳng chơi hàng ngày được vì nó còn cần đường xá tốt, với tình hường đường việt nam thì phải đạp ra xa, mà để đạp cho đã thì phải mất 2-5 tiếng, chỉ cuối tuần mới làm thế được. Hôm nào mưa thì bẩn lắm.. vv và vv ( thế nào mình cũng ăn ném đá của hội đạp xe ). Bơi thì bể ngon cũng ít lựa chọn, đa phần là tắm, chứ không phải bơi. Thời gian bơi tầm 1 tiếng thì chuẩn bị cũng mất tưng ấy cho thời gian đi / về, thay quần áo, tắm tráng vv..
Kết luận của bạn ý là nên chạy bộ, thích là 5p có thể bắt đầu, nửa tiếng 1 tiếng là đủ thở như bễ, rất hiệu quả về mặt đốt calo / thời gian. Mình gật!
Đấy là những phân tích về mặt chiến lược, khoa học phù hợp với tình trạng chung của bọn mình vào thời điểm đó. Nhưng điều đó là chưa đủ, cái đến sau đó, đã vĩnh viễn thay đổi cái nhìn về chạy bộ của mình, từ một môn phải tập – thành một môn thích được tập.
Linh tặng mình một quyển sách, “Các quý ông không bao giờ nói về 2 thứ, một là số tiền trong túi, 2 là cách làm sao để có cơ thể mạnh khỏe, nhưng tôi không phải là một quý ông..” – Murakami viết. Vào tuổi 33, Murakami bắt đầu thực sự chạy một cách nghiêm túc, vài năm sau, ông chạy 6 dặm mỗi ngày, liên tục 6 ngày mỗi tuần và tham dự ít nhất mỗi năm một giải marathon. Các lý do dẫn đến bắt buộc Murakami phải chạy bộ, phải bỏ các môn khác, đúng hệt như những gì mà mình gặp, và những reward mà ông có được từ chạy bộ, là đích đến mà mình cũng muốn có. Murakami nhanh chóng trở thành thần tượng của mình, thậm chí mình còn mua bản dịch tiếng Việt chỉ vì có ảnh của Murakami ở trang giới thiệu chứ không như bản tiếng Anh.
Nó hoàn thiện nốt phần Nhận thức trong mình, và mình biết chạy bộ sẽ là môn đi cùng mình cả đời từ thời điểm đó.
Suy nghĩ lúc đó sáng ra trong đầu mình là, oh, không phải cứ nhất định phải là vận động viên chuyên nghiệp mới chạy được trên 10km, không phải có tố chất mới có thể marathon khi hơn 30 tuổi. Điều này quan trọng lắm, nó đánh tan cái suy nghĩ, thể thao chỉ là để duy trì sức khỏe ở trên lứa 30 của mình, mà hóa ra, trên 30, anh mới bắt đầu chập chững đủ trình bắt đầu là marathonner đấy, lúc đó, hóa ra anh mới đứng ở vạch xuất phát mà thôi. Anh sẽ đi lên, đi xa từ đây.
Một thời điểm tuyệt vời!
( còn tiếp )
Session expired
Please log in again. The login page will open in a new tab. After logging in you can close it and return to this page.