Hội những kẻ kỳ quặc

Long H Nguyen

Thực ra hội này có một cái tên mỹ miều hơn thế, nhưng tôi thấy tên này mới đúng bản chất. Vì hội này tập hợp những kẻ mà người đời hay gọi bằng những cái tên không lấy gì làm đẹp, như bọn rửng mỡ, lũ gàn, thằng dở hơi, phát rồ,…, thậm chí là.. đồ điên!

Thực lòng, tôi thấy không oan lắm, vì các thành viên trong Hội và những hoạt động của Hội có gì đó thực sự bất thường, kỳ quặc so với tiêu chí của xã hội hiện tại. Và dường như những kẻ càng có vai vế trong Hội thì càng có nhiều hành động kỳ quặc, và ngược lại. Tôi sẽ thử liệt kê một số điểm.

1. Đám đàn ông, con trai trong Hội toàn một lũ thiếu nam tính

Cổ nhân VN có câu, “Nam vô tửu như kỳ vô phong”. Đàn ông hơn nhau ở chén rượu, kẻ mạnh rượu luôn được ngẩng cao đầu, có quyền lớn tiếng, hùng dũng oai phong. Kẻ kém rượu thì đi đâu cũng rón rén, nhỏ nhẹ, ngồi nép vào 1 góc..

Vậy mà hầu như lũ đàn ông trong Hội nghe nhắc đến rượu đều tỏ vẻ e dè, tảng lờ, tránh né.. Của đáng tội, trước khi vào Hội cũng không ít kẻ yêng hùng, lẫy lừng trên bàn rượu, nhưng từ ngày vào Hội đột nhiên bỏ bê rượu chè, co vòi rụt cổ, gặp hội rượu thì lập tức đi nhẹ/nói khẽ/ cười duyên :), cam phận làm kẻ chầu rìa… Thật hổ cả đời trai!

Thực ra, trong các cuộc gặp, Hội này cũng chè chén đấy, cũng bia bọt đấy, nhưng toàn lũ giả vờ ra vẻ. Ông nào cũng 1 cốc to ụ trước mặt, nhưng cứ nâng lên rồi đặt xuống, miệng vẫn khề khà mà lòng lo lắng, chỉ nghĩ “Bỏ xừ, uống thế này sáng mai chạy kém mất, hỏng cả chương trình tập..”. Đến 3 chục mống đàn ông mà cả buổi hết có mấy chai bia, và không có nổi 1 tiếng “Zô” nào ra hồn!

2. Thành viên Hội đều đánh mất dấu hiệu của người thành đạt

Người thành đạt ở VN khá dễ nhận biết, vì sự thành đạt của họ thường toát ra ngoài, giống ánh hào quang không có cách gì che đậy. Bạn sẽ thấy họ phương phi, béo tốt, da dẻ láng bóng, chân tay râu tóc đến quần áo đều được chăm chút kỹ lưỡng. Và đặc điểm quan trọng nhất, rất dễ nhận, là .. bụng to! Bước đi của người thành đạt do vậy rất đường bệ, chậm rãi và chắc nịch, tư thế luôn như từ đài cao bước xuống… 🙂

Còn cái hội kỳ quặc kia thì sao? Ôi thôi, cả một dàn đen đúa, phần lớn gầy gò, mặt mũi hốc hác, và nhất là bụng lép kẹp như thiếu ăn! Khi cởi trần, nhìn chỉ thấy toàn xương, cơ, và gân guốc, không mò lấy được tý mỡ! Tay chân thì chai sạn, không kém các bác nông dân chân lấm tay bùn!

Bản thân tôi từ ngày vào Hội cũng thay đổi theo, tích lũy bao năm được có tý mỡ thì giờ đánh mất cả, người đã nhẹ lại còn xuống cân tiếp. Giờ thỉnh thoảng gặp lại người quen, và nhất là về gặp các cụ các bác ở quê, vẫn nhận được lời hỏi thăm, ánh mắt ái ngại, chia sẻ cho thể trạng của mình, kiểu “Ôi, anh dạo này gầy thế, chắc làm việc vất vả quá hả anh..”. Có người không nói, nhưng ánh mắt nhìn thật “tế nhị”, ít nhiều thương cảm! “Biết sao được, lo kế sinh nhai, cơm áo gạo tiền, phải bươn chải thôi ạ…”, mình định trả lời thế, nhưng sợ bà con bạn bè mủi lòng quá, lại thôi :v

Đáng ngại hơn, cách nhìn của Hội rất lệch lạc so với chuẩn mực của xã hội. Họ lại lấy những đặc điểm kia làm tự hào, và nhìn những thành viên còn nhiều mỡ, nhiều “dấu hiệu thành đạt” một cách ái ngại, cảm thông, rồi còn động viên và hướng dẫn để giúp các bạn đó bớt đi các “dấu hiệu thành đạt”!

10956367_10153292022122318_7642899692353668512_o

 3. Xa rời thú vui ẩm thực

Trong khi ẩm thực được xem như một nghệ thuật, một thú chơi, và tận hưởng sơn hào hải vị là một lạc thú ở đời, thì nhiều thành viên Hội có những khuynh hướng ẩm thực kỳ quặc. Họ xa rời rượu thịt, tìm hiểu và ăn uống khổ hạnh, toàn những thứ rau ria, rồi tỷ mẩn ngồi đếm từng gram đồ ăn, đếm lượng mỡ, chất béo, protein, đếm calo, và lăn tăn các chế độ high carb, low carb, rồi chọn từng đồ uống… Một số thành viên còn rỗi hơi đến mức đi đặt mua từng gói thức ăn nhỏ xíu đủ loại tít từ bên Mỹ…

Rất may, khuynh hướng này chưa đến mức quá phổ biến, nhiều thành viên vẫn ít nhiều giữ được thói quen ăn uống gần với thường ngày. Có điều họ lại khá rón rén khi thể hiện quan điểm, và dường như dần bị ảnh hưởng bởi những thành viên kỳ quặc kia.

4. Coi thường giấc ngủ và không hiểu được hạnh phúc của chăn ấm, đệm êm 

Ai cũng biết giấc ngủ quan trọng thế nào, và cảm giác mỗi sáng mùa đông được cuộn mình ở lỳ trong chăn ấm, hay những sáng thứ 7, CN được ngủ lười đến tận trưa, thực sự là một niềm khoái lạc mà đời ban tặng. Rồi những ngày xuân/ thu, mưa bay nhè nhẹ, được nép mình trong chăn, ôm vợ hay… bồ, tận hưởng cảm giác bình yên…

Thì chính những lúc ấy, những kẻ kỳ quặc kia lại vùng dậy, chỉ để xỏ giày chạy lông nhông một mình ngoài đường, đến cả mưa cũng khoác áo mưa mà chạy, không chạy được thì người cứ bần thần, ra ngẩn vào ngơ.. Tệ hơn nữa, có những kẻ quên cả ngủ, gắn đèn trên đầu, chạy xuyên đêm đến sáng.. Thật không tưởng tượng nổi!

11054442_10153292003217318_9146977052935670866_o

5. Rất nhiều thành viên có dấu hiệu bệnh tự kỷ nặng, khó chữa

Biểu hiện này rất rõ và lan nhanh, rộng một cách đáng báo động. Họ cắm đầu cắm cổ chạy suốt ngày, phần lớn chạy một mình, chẳng nói chẳng rằng. Sáng chạy, trưa chạy, tối chạy, đêm cũng chạy, có khi đi ngủ chưa yên lại vùng dậy chạy… Chạy ngoài đường, ngoài công viên, trên núi, quanh làng, ngoài ruộng, trong vườn hoa…, Nắng chạy, mưa cũng chạy, nóng lạnh đều chạy. Tranh thủ đổ rác để chạy, tranh thủ đón con cũng chạy… Tóm lại, chạy bất cứ nơi nào và bất cứ khi nào có thể.

Nhiều kẻ còn đi đâu cũng đem giày, kể cả công tác, du lịch. Ra nước ngoài, trong lúc bà con tận dụng thời gian vàng ngọc đi mua sắm, ngắm cảnh, tận hưởng lạc thú ăn uống, hội hè, thì những kẻ này lại xỏ giày ra chạy lông nhông.

Khối kẻ chấn thương cũng không biết đường dừng, đau cũng không thèm chữa, vẫn cắm đầu chạy, lại còn cho rằng cứ chạy mãi rồi sẽ hết đau, mà chưa hết đau nghĩa là ..chạy chưa đủ! Đến nỗi đau không chạy được nữa thì lết, rồi đi bộ cho trọn quãng đường..

Lắm kẻ còn kỳ quặc nữa, hành động cứ như dị nhân. Có kẻ lâu lâu lại dành trọn cả 1 ngày 24h chạy nhong nhong, vừa chạy vừa ăn ngủ nghỉ, đêm thì chong đèn trên đầu mà chạy, chạy đến hơn trăm dặm/170km trong một ngày. Nghe nói nhiều lúc còn vừa ngủ vừa chạy, chạy trong vô thức. Khiếp vía! Có kẻ lại đếm suốt 1 tháng trời, hở ra là chạy, chạy đến gần 1000km, vượt qua toàn bộ gần 200.000 kẻ dở hơi tương tự trên thế giới cùng tham gia đếm như thế. Kẻ khác lại theo kiểu ngày nào cũng phải làm tý, bất kể mưa nắng, miễn là trong ngày có xách giày ra đường chạy, nếu không là không ăn ngủ được.

Hỏi chạy để làm gì, được gì mà chạy lắm thế, chỉ thấy cười, rồi giải thích lằng nhằng chẳng ai hiểu nổi. Hỏi lúc chạy nghĩ cái gì, bảo chẳng nghĩ gì cả, chỉ chạy và chạy thôi! Lại hỏi thế ai bắt làm vậy, cũng không ai cả, cứ tự hứa hẹn trống không với mình, rồi nghiến răng thực hiện cho kỳ được. Thế thì đúng là tự kỷ thật!

10003773_10153292005277318_4554679728147701691_o

6. Quá dễ dãi trong quan hệ, kết bạn, hẹn hò

Ông cha mình đã dạy rồi, chọn bạn mà chơi, có kết bạn/ hẹn hò thì cũng nên ngắm nghía tý, “Trông mặt mà bắt hình dong; Nước suýt có béo thì lòng mới ngon” 🙂 Hội này lại không thế, họ kết bè kéo cánh mà chẳng thèm để tâm người kia làm gì, ở đâu, bao tuổi, giàu nghèo ra sao, béo gầy như nào, chỉ cần mỗi điểm chung là thích chạy!

Thôi thì kết bạn dễ dãi trên Facebook là một nhẽ, tạm chấp nhận. Đằng này, thành viên trong Hội lại có kiểu hẹn hò dễ dãi một cách đáng ngại. Ai đời, chưa từng gặp mặt, thậm chí có khi mặt mũi trên FB cũng chẳng biết, chưa từng chat chit, chẳng cần biết người kia ngọt tính hay cục tính hay.. quái tính :), đùng một cái đi công tác/ du lịch, thế là hẹn hò gặp mặt. Mà khổ nỗi, đâu phải hẹn hò cafe, nhậu nhẹt, đàn sáo, để hàn huyên trao đổi hay dạo chơi thưởng thức cảnh đời, mấy kẻ này lại chỉ toàn dắt díu nhau ra những nơi lãng mạn như công viên, bờ sông, chân cầu… :), rồi… cắm đầu cắm cổ cùng chạy! Chạy về có khi mới sực nhớ chưa hỏi tên ông kia là gì! 🙂

7. Thành viên Hội toàn những kẻ vô tâm, xa rời thực tế

Mặc dù kỳ quặc và rất nhiều vấn đề như vậy, các thành viên của Hội này lại có thái độ rất lạ, lúc nào cũng phởn phơ, cười cợt, cứ như đời không phải là bể khổ! Trong khi có bao chuyện phiền não, cần quan tâm lo lắng, thì Hội này xem như không có gì xảy ra, không thèm phiền não lấy 1 ly, facebook lúc nào cũng đùa, toàn một màu hồng mơ mộng!

Mà giả sử có stress, đau đầu 1 chút, thì mấy kẻ kỳ quặc này lập tức dùng loại thuốc của họ, là xỏ giày chạy ù đi một lúc là lại quên sạch, về mặt lại tươi hơn hớn (chú thích thêm, “một lúc” đối với những kẻ này có nghĩa là một tiếng hoặc hơn).

Những câu chuyện giữa họ thì chẳng liên quan gì đến cơm áo gạo tiền, tính kế làm ăn, hay chuyện con cái, bệnh tật, ăn chơi chè chén.., mà toàn những thứ viển vông đâu đâu, như lịch marathon ở Campuchia, đường chạy quanh đảo Cọ ở Dubai, kinh nghiệm… leo cầu thang Keangnam, dụng cụ đo GPS,… Tóm lại là cực xa rời thực tế.

Đến chuyện đóng tiền hội phí cũng chả ai buồn nhắc, muốn đóng cũng chả ai chịu thu, mà thời buổi này ai đời hoạt động các kiểu ầm ỹ mà lại thu hội phí có hơn trăm nghìn đ/quý. Có việc, có sự kiện thì khối kẻ cứ lục tục mang đồ uống, đồ ăn, hoa quả, đồ nghề.. tự động đến góp, chả đòi hỏi gì. Thật không hiểu nổi!

Còn nhiều lắm, thôi tạm điểm sơ như vậy, đủ thấy hội này kỳ quặc thế nào. Đôi khi nghĩ bụng cứ buồn cười, bạn nào có người thân, chồng/vợ hay bồ trong Hội này, hay mới lỡ sa chân vào Hội :), hay đú đởn tham gia các hoạt động của Hội, thì yên tâm phải biết. Thì đấy, trông ầm ỹ, hoành tráng ra vẻ, chứ biết tỏng chả có quái gì, chỉ cắm đầu chạy và chạy! Tiền chả tiêu, rượu chả uống, bàn đến ăn chơi thì co vòi rụt cổ, thì còn làm ăn cái nỗi gì! :v Mà event to tát đến mấy, tổ chức ở tận đẩu tận đâu, thì cũng chỉ sáng xách túi đi, trưa đã thấy thò mặt về!

Chết một nỗi, tôi cũng là thành viên, mà càng ngày càng thấy yêu cái Hội này mới nguy chứ! Haiz…

À quên, cái tên mỹ miều của hội này là “Hội những người thích chạy đường dài”.

About the Author chay365

follow me on:
>
270 Shares