Chạy bộ ở Paris

Chạy bộ nơi nào cũng giống nhau. Nhưng viết cho Paris thì không thể giống như viết cho các thành phố khác.

Paris lạ mà quen thuộc, đến mức chẳng cần bật GPS tìm đường. Từ khách sạn chạy thẳng một đoạn là gặp nhà hát Opera, quẹo phải phát nữa sẽ nhìn thấy ngọn tháp nhọn của quảng trường La Concord hiện dần trên nền trời còn tối thẫm. La Concord là một đầu của đại lộ Champs-Elysees, đầu kia là Khải Hoàn Môn. Tour de France kết thúc ở đây, không nhớ Paris Marathon có thế không. Nếu cũng về đích ở Khải Hoàn Môn thì có lý do rất chính đáng để ngày nào đó chạy giải này.

Champs-Elysees từ sáng tới đêm lúc nào rộn rã, với những cửa hiệu lộng lẫy, những quán café-restaurant duyên dáng và cầu kì đến kiểu cách. Đi ngang qua đó, nhìn mấy em đầm mơ màng châm thuốc hút, các quý ông mân mê ve áo bên ly champagne, các anh bồi bàn thắt nơ đen đi lại thoăn thoát giữa đám thực khách đủ mọi màu da, thấy chìm trong một không khí “vintage” cổ điển của phim Casablanca (rất khác kiểu Star Bucks thời thượng, ai cũng cắm mặt vào smartphone hí hoáy).

Nhưng chạy bộ trên vỉa hè rộng thênh thang của Champs-Elysees vào sáng sớm, chỉ có lũ bồ câu lang thang thơ thẩn, sẽ cảm nhận một Champs-Elysees giản dị và lặng lẽ. Những dãy bàn ghế kia, từ 11 giờ sáng đến nửa đêm sẽ được kê ra vỉa hè, để người Pháp ùa ra trong một không gian văn hoá ẩm thực rất Pháp, ngập tràn bia, rượu vang, phô-mai đủ loại, bánh ngọt và kem; bây giờ chúng nằm im lìm, ngoan ngoãn như dãy xe hơi dọc đường Montaigne mà tôi vừa chạy qua để tới được đây. Loáng thoáng cũng gặp vài người chạy bộ. Xa xa, một cô gái đang dắt một cụ ông đi dạo, như Cosette dắt Jean Valjean đi chơi vườn Luxembourg.


Bầu trời Paris tháng Năm xanh mát, như Edith Piaf vẫn hát “Sous le ciel de Paris…”. Từ Khải Hoàn Môn, tôi chạy ra tháp Effiel bằng cách tìm nó ở khoảng trống giữa những khối nhà vuông vức. Trò ú tim này gợi nhớ những ngày Paris hồi xưa, cùng mấy đứa bạn phổ thông đi chơi, cứ cố chọn chuyến metro nào để được nhìn Effiel rõ nhất. Đó là thời sinh viên sôi nổi, chúng tôi đi 3,4 bảo tàng chỉ trong một ngày Chủ nhật (vì hôm đó vào tham quan miễn phí), ghé cả Madame Tussauds, Notre Dame, và đồi Montmartre, quãng đường lang thang chắc cũng trọn cái Half Marathon. Rồi cả lũ kéo nhau ra quảng trường Trocadero hóng mát, nhìn tháp Effiel chưa bao giờ ở gần và lung linh đến thế. Mấy tốp thanh niên ngồi gõ ghi-ta bập bùng trên thảm cỏ, tóc bay phơ phất trong ánh nắng cuối ngày đỏ rực, gió sông Seine nồng nàn như những nụ hôn.

Tôi còn nấn ná chạy vài vòng “mua đường” rồi mới về nhà, dù tuần này taper nên dự định chạy ngắn. Có sao đâu, chiều qua tôi đã bỏ qua vài ga metro không xuống vì mê mải nghe tiếng saxophone đầy ngẫu hứng trên toa tàu, những khúc nhạc jazz rộn rã như trong “Midnight in Paris” của Woody Allen. Thế thì chạy thừa thêm dăm kilomet nữa, nhất là trong một sáng Paris đẹp tĩnh lặng thế này, có gì sai trái?

Paris tháng Năm, tôi chạy bộ để lắng lại trong không gian riêng của bản thân, để nghĩ về những gì đã qua và những gì sắp tới, nghĩ về nỗi thất vọng và niềm hy vọng. Tôi chạy để biết rằng mình vẫn còn yêu chạy bộ.

About the Author chay365

follow me on:
>
6 Shares