Hoàng Kim Anh Tú
Một lần nữa, gửi tặng đến Gia đình và tất cả những ai đam mê thể thao.
Haiza, tối hôm nay là thứ hai, đã hơn 24 giờ trải qua cho ngày Chủ nhật hôm trước. Tôi đang ngồi vừa nhâm nhi li rượu, vừa ngồi ngắm cái Huy chương dành cho Finisher và đóng đinh em nó treo lên tường. Vậy là cũng xong, tôi đã nói như vậy trên Facebook trước khi đi ngủ sớm vào tối thứ Bảy. Quả thật, tôi đã có một tuần bận rộn với các hoạt động bên lề của ngày hội 70.3 Ironman để rồi trong nhiều khoảnh khắc mình quên đi mất là mình cũng là người sẽ thi đấu cùng hơn 1000 người vào ngày Chủ Nhật. 1000 người, tôi chưa thể tưởng tượng nó lại đông đến như thế và trong bài viết về kịch bản của tôi trước ngày thi cũng sẽ khác xa. Tưởng tượng mà.
Tại điểm xuất phát bơi. |
Bây giờ không còn là tưởng tượng, tôi sẽ tham gia thi với tất cả sự chuẩn bị tốt nhất. Trưa thứ bảy, sau khi xong xuôi gửi xe, hỏi các câu hỏi về thể lệ với BTC, truyền đạt lại ý đồ với một số thành viên, tôi dong buồm về ăn uống, lôi đàn ra đánh vài bài của Bee Gees (kiểu như Massachusetts, Words, hay Tragedy gì đó :)) rồi đúng 8h30 lên giường và không quên hẹn giờ báo thức lúc 4h02 phút. Tôi ngủ ngon vì quá mệt rồi chăng. Và khi thức dậy vì cảm thấy không còn có thể ngủ tiếp, tôi nhìn xem thì 3h20 và ở dưới nhà, vợ tôi đang nấu nướng gì đó. Ah ha, món tủ của vợ là bánh mì đen ăn với tô xáo bò cùng quả trứng. Ngon quá xá, tôi ăn hết vèo và kịp làm thêm li sữa. Tôi ăn xong và kiểm tra bỏ tất cả bình nước đã được pha sẵn và cất trong tủ lạnh hôm trước thì chuông điện thoại báo thức reo. Ha, tao dậy trước mày rồi nghen. Mặc áo gió Brooks vào, đeo Balo Ironman Transition to oạch, tôi lên taxi trực chỉ Hyatt.
Trời còn nhá nhem, nhiều bạn còn trùm để bảo vệ Siêu xe của mình. |
Trăng vẫn treo với hình lưỡi liềm, dưới đường ánh đèn chiếu vào làm nổi bật những trụ chắn phát quang làm đường đua khi xe đưa tôi vào Trường Sa. Tiếng nhạc đã lên nhưng không kích động mà rất du dương, lúc này là 4h20 sáng và cũng chỉ có khoảng đâu đó 10 bạn đang ở cùng tôi ở bãi xe đạp. Tôi chỉ kiểm tra nhẹ cái lốp sau vì đó là cái mà tôi không yên tâm nhất. Ngon lành, để qua đêm vậy là ổn. Lúc này, tôi mới định thần quan sát bãi xe, thấy cũng nhiều xe cũng thường (hay là độ tuổi tôi người ta chưa đủ tiền chơi xe ngon) nên thành ra thấy xe mình cũng ổn. Chẳng bù cho mấy ngày trước ăn rồi cứ chăm chăm chụp mấy con siêu xe mà ốm cả người. Thôi chuyện của họ, nghĩ làm gì, tôi lại lúi húi lấy lần lượt cái túi Bike, đựng đồ liên quan đến xe đạp và nhiều món nhất. Bình nước, bơm, túi treo, gel, hộp đồ nghề, nón bảo hiểm, kính, tất, ống tay nhiều phết và tất cả treo ở đầu xe. Rồi đến túi xe đạp, tính ra chỉ có mỗi đôi giày và thắt lưng chạy bộ. Xong rồi, nhìn đồng hồ mới 4h45, quá thong thả. Đèn đường đã tắt và lúc này đã đông hơn.
Số 163 đã gear-up và sẵn sàng. Chiến thôi |
Tôi đi ra ngoài phía đường hít thở không khí tí tẹo rồi lại đi vào, đi vào sâu Hyatt rồi lại đi ra, vô định. Tôi thấy có một gốc cây ngay cạnh lối ra vào chính, thế là tôi lót dép ngồi xuống nghe nhạc. Có bao giờ ở một sự kiện mà bạn có thể chìm đắm vào âm nhạc được đâu, tôi đang trả tiền để được nghe nhạc mà. Thế là một bản nhạc có lẽ tiếng Phi chơi trên nền nhạc reggea, rồi Adele cùng với bài He Won’t Go trong album 21 kinh điển, rồi Bob Dylan nữa chứ. Đúng là gu nhạc của dân Phi khá giống với tôi thật. Tôi ngồi như vậy đâu được hơn 15 phút, sướng tê người để rồi mở mắt thì trời đã sáng hẳn. Người đã đông, tôi lại vô chỗ con xe để lại kiểm tra, vẫn ổn, bánh xe quay vẫn ngon lành, phanh phiếc bén. Lúc này, những người bạn trong nhóm Việt Nam dần xuất hiện nhưng quả thật, lực lượng của mình nhỏ bé quá nhất là nhìn về các bạn ở Hương Cảng, Phi Luật Tân, Nam Dương, Mã, Tân Gia Ba,…
Đã hơn 6h, tôi gói ghém đồ đạc lại cho gọn rồi mang theo hai món là kính bơi và mũ bơi nhét vào túi sau, ra chào hỏi vài người, nhìn ra ngoài cổng xem có ai đến với mình không. Không có ai, thôi vào bãi biển cho rồi. Ui chà, đông thiệt, các bãi cỏ được các bạn tận dụng ngồi khởi động, các Pro thì đang chỉ chỏ về phía biển để tìm hướng bơi tốt nhất, còn tôi cũng ngồi xuống một đám cỏ khởi động bài toàn thân tí. Chết mẹ, chưa xịt thuốc chống sương mù lên kính bơi mà cái anh chàng hay cho tôi mượn kính sáng giờ đâu cũng không gặp để hỏi mượn tí. Căng đây. Tôi nghĩ đến xà phòng rửa tay trong toilet và hi vọng Hyatt luôn giữ đầy cho chúng. Tôi đã gặp may, còn đầy bình thế là tôi cho vào hai mắt kiếng, rửa sach, để khô, đái phát nữa cho sướng rồi đi ra. Thoải mái rồi. Ngồi tán dóc vài câu nữa rồi tôi xuống bãi biển, lúc này đã rất nhiều người đang bơi khởi động, có người thì bơi tận ra đến quả cầu rồi quay vô. Móa, nó khởi động chi ghê rứa. Bụng bảo dạ rồi tôi cũng xuống nước tí, vừa để quạt tay mấy cái vừa để kiểm tra cái kính bơi ổn chưa và vừa để xả nước phát cho nó nhẹ cái thân.
Ảnh chụp từ máy quay Flycam của BTC. Đẹp quá 🙂 |
Ổn rồi, lên bờ thì gặp ngay nhóm Đà Nẵng Runners đã tụ tập khá là đông đảo, một số anh em từ Huế vào, Sài Gòn ra cũng chỉ tiếp sức và động viên anh em. Tôi hi-five tất cả mọi người và đứng ở hàng đầu tiên để xem Pro xuất phát. Cũng không có gì lạ, vì tôi đã xem nhiều lần kiểu này rồi. Có lẽ tôi đang tập trung cho lượt xuất phát của mình chăng. Tôi cầm chắc cái kính trong tay, chỉnh sửa lại cái mũ, tìm chai nước để rửa sạch kính bơi một lần nữa. Tất cả như một chu trình rồi đi cùng đoàn ra bãi biển. Trên đường ra thì vợ tôi, mẹ và con gái bỗng nhiên xuất hiện. Tôi kịp hôn con gái một phát, bắt tay động viên (hay họ động viên lại) một vài người bạn rồi ra bãi cát đã thấm nước. Máy bay gắn camera đang bay trên cao và nhiều người khá hào hứng, tôi không nằm trong nhóm này. Tôi đứng ở phía sau cùng của hàng và chỉ hô to lên khi tiếng đếm ngược xuống con số 5 cùng mọi người.
Anh em các nơi về động viên, sướng quá. |
Để rồi, oành, xuất phát, tôi đi bộ lững thững ra biển, không chạy, tôi lệch về dây bên phải hơn chút xíu và đến khi nước ngang bụng, lúc này tôi mới bơi. Phía trước đông lắm rồi, tôi bơi đâu đó 10 nhịp thì cái kính có vấn đề và đứng lại, chân vẫn còn chạm được nền cát và nhìn có một khoảng trống. Hấp, chơi luôn, giờ tôi mới vô guồng đây, tôi bám lấy khoảng trống bằng cách nhìn sang phải thở để thấy không ai gần mình, đồng thời 10 nhịp tay thì tôi nhìn thẳng. Quả thật, bơi ở biển nhìn thẳng dễ hơn rất nhiều. Tôi lướt khá nhanh và đi về quả cầu đỏ đầu tiên. Tựa như một nút thắt cổ chai, đông đen người, tôi đã bơi khá xa quả cầu để hướng về dây ngoài cùng bên phải, có lẽ chỗ ít đông nhất mà gần như toàn thấy người là người. Lúc này, tôi bị dính phát đạp đầu tiên vào bụng còn trước đó tay tôi chạm chân họ, tay họ chạm chân tôi là điều bình thường. Quái, sao lại vô bụng, thì ra, có bác bơi ếch, bác tặng ngay những quả dụi chân nặng cả 30 kí cho ai ở sau dám xâm nhập lãnh thổ của bác. Thôi né cho rồi, tôi bơi ra trái tí, tránh đám người đang ngày càng tập trung nhiều hơn ở bên phải, vừa gần dây, vừa có lợi khi cua ở điểm thứ hai. Pặc, thêm phát nữa, lần này trúng lên ngón út tay phải, cũng là một cú ra chân ếch. Nói thiệt chứ nhiều bác sử dụng hàm mô công hơi bị nhiều, không hiểu các bác bơi ếch như vậy còn đạp xe và chạy được không. Tôi cứ bơi và cố gắng giữ nhịp thở đều nhất là những khi tĩnh lặng đến khi nhìn lên, lại đông đen không có một lối đi nào nữa. Tôi lúc này ngẩng mặt lên mà cười một cái và nói “Zui ghê” mà không hiểu vì sao. Chỉ đơn giản là tôi thấy cả hơn trăm con người chen nhau như cá mắc lưới khi con người thu hoạch, hôm nay con người mình đóng vai con cá đúng nghĩa. Hehe.
Gần đến điểm quay đầu thứ hai rồi, mọi người nhích từng bước, tôi cũng phải đứng nước tí để chờ giãn ra, đâu đó gần 30 giây. Đoạn này đến khổ, cứ vừa bơi sải được tí là vừa phải ếch. À, tôi đã thấy cái dây màu trắng neo quả cầu trước mặt, lúc này thì tôi gần như đã bị bao bọc 3 phía, trước – trái – phải. Duy chỉ có phía sau là tôi không quan sát mà tôi cũng không muốn quan sát. Pặc, dính đón cú thứ ba khi vừa qua quả cầu trúng ngay kính bơi. Ngon lành, nước đã vô ở mắt trái, chưa nhiều để khó chịu nên tôi vẫn bơi tiếp để qua tiếp một lượt quay điểm số 3. Hai điểm này gần nhau nên tôi chủ động bơi xa hơn một tí để tránh đám đông và lướt qua quả cầu thứ ba làm bằng phao vàng, to đẹp hơn quả cầu đỏ một cách dễ dàng. Lúc này khi đang bơi song song với đường bờ biển thì nước đã vô nhiều, tôi chủ động bơi sát đường căng dây. Quái, có thằng nào đang bơi bám lì ở cái dây làm tôi không cách nào vào được nên bơi chậm lại cho nó đi trước. Một tay bám dây, một tay gỡ kính ngụm đầu xuống cái cho nó tỉnh rồi đeo kính vào, ngụp thêm cái nữa để kiểm tra. Ổn rồi, tôi bắt đầu lướt và nhớ lại những kĩ thuật như thở ngóc đầu lên ít nhất, tay vươn dài nhất, ôm nước nặng nhất. Nói thật là quãng đường trước đó chẳng nhớ cái chi mà chỉ chăm chăm nhìn đường và để tránh những chấn thương không mong muốn. Lúc này, tôi mới có thể gọi là bơi và do thở bên phải nên tôi mới có thể quan sát bãi biển Hyatt xa xa, nơi có gia đình và bạn bè tôi đang đứng đó. Đó là giây phút mà tôi thấy bình an trở lại để có thể thở đều đặn như đang tập, nền cát ở dưới cũng trở nên hiền dịu hơn. Màu xanh ngọc bích của biển quả thật không đâu sánh được.
Tôi bắt đầu bị nhói hai bên nách, thì ra cái áo tôi mặc cũng đã bắt đầu làm tôi bị xước nhẹ. Mỗi lần vung tay là cái nhói lại lên. Thây kệ, biết sao giờ, giờ đâu có giải quyết được gì, cứ thế mà bơi đi. Thế là tôi bơi nhưng bắt đầu có xu hướng sát dây hơn và song hành với một bạn tôi quan sát dưới nước mặc bồ đồ 2XU màu xanh lá. Tôi bơi song song với anh ta cũng khá lâu và vẫn giữ nhịp thở của mình. Cứ 10 lần là một lần ngửa cổ lên thở. Bơi biển sướng là ở chỗ là ngửa cổ lên thở mà chân không bị chìm xuống nhiều. Bỗng đâu, tôi gặp hai bác đội mũ đen vượt lên bên tay phải tôi. Ai da, thì ra nhóm thứ hai xuất phát sau tôi 5 phút đã xông lên rồi đây. Vị trị quả cầu thứ 4 cũng đã không còn xa, tôi đã có thể nhìn thấy và chủ động bơi gần hơn. Lúc này thì quả thật là số người không còn đông và không còn chen chúc nữa nên tôi vượt qua cả quả thứ 4 và thứ 5 rất dễ dàng. Một người đội mũ xanh đã vượt lên tôi với trang phục thi đấu là biết team Vietnam và quả thật anh ta bơi rất mượt. Tôi cũng mắm môi bám thử coi. Công toi, càng cố càng chậm, khoảng cách càng xa và để tránh ức chế tôi quay trở lại nhịp điệu của mình. Qua khỏi quả cầu thứ 5 thì đến đoạn bơi ngược với ánh nắng, tôi thấy là hôm nay trời không có tí nắng nào. Mặt trời đã được mây bao phủ, giúp tôi đỡ chói nắng. Sướng quá, một ngày đẹp trời để hoàn thành công việc cho nhanh đây.
Tiếp tục vượt qua quả cầu thứ 6 vì quãng cách khá ngắn, tôi quay trở lại bờ với cảm giác là mình đã vượt qua phần khó khăn nhất, nơi đám đông với những cẳng chân thịnh nộ, những cái quạt chân như mô tô đã qua. Đến đây, tôi thấy như đã hoàn thành phần thi bơi của mình và tôi cho phép mình guồng tay và chân nhanh hơn một chút để hướng về bờ. Tôi bơi mãi với cái nền cát ngày càng hiện rõ hơn. Đến khi, trên lưng tôi có cảm giác mơn trớn do những cơn sóng gần bờ đánh vào thì tôi đã gần bờ lắm rồi. Nhìn qua phải thì đã thấy một số chị em đội mũ hồng (xuất phát lượt cuối) đã vượt lên trên tôi rồi. Nhanh thật. Tôi làm thêm khoảng 10 strokes nữa thì tự tin đặt chân xuống.
Phò, cái cảm giác đặt chân lên đất mẹ thiệt là sung sướng, cho dù cả ngàn lần cũng vậy. Tôi mới chợt nhìn ra phía sau thì cũng đã có nhiều bác đi bộ. Tôi hụp xuống, bơi thêm 10 strokes nữa xem. Khoái quá, cơ thể tôi hoàn toàn ổn, duy chỉ có hai chỗ nách có hơi rát bỏng tí xíu. Một số bác đang triển khai kĩ thuật chồm nước để lên bờ nhanh hơn. Ui chà, đâu cần thiết, tôi nghĩ vậy, chí ít cho đến thời điểm này. Khi nước đã ở dưới gối, tôi liền chạy lên bờ nhìn đồng hồ là 43 phút 16 giây. Ngon lành quá. Tôi còn kịp đứng lại hôn cô con gái bé bỏng và vẫy tay chào anh em trong hội nữa chớ. Đi ngang qua chỗ xịt nước làm sạch, tôi ngậm và súc miệng cho sạch rồi hướng ra bãi xe cách 200m.
Kết quả bơi. Đứng thứ 497/914, không quá tệ |
Session expired
Please log in again. The login page will open in a new tab. After logging in you can close it and return to this page.