DNIM 2015 – vụn vặt ký

Nguyễn Psy

Đã vài ngày sau DNIM 2015, thong nhả nhấp ly cà phê tự pha tôi nhìn ra cửa sổ và cảm nhận kiểu thời tiết đặc trưng của một ngày chớm thu đang đến gần.Tôi tự hỏi, có bao giờ chúng ta thấy mùa thu cũng già đi chưa ? Giống như ta già đi theo năm tháng vậy. Dù gì thì gì mùa thu cũng có cái lý của riêng mình để mà hầu như không thay đổi mặc cho chúng ta vẫn cứ không ngừng đổi thay. Dù ai đó có không thích đi nữa, năm này qua năm khác chúng ta vẫn sẽ gặp lại mùa thu vào tháng 9, tháng mà tôi lần đầu tiên sẽ tham gia một giải thi đấu toàn cự ly marathon. Da Nang International Marathon 2015 (DNIM 2015).

Cách đây chừng hơn một năm tôi đã từng chạy quãng đường đâu đó khoảng 50km ( trước đó nữa cũng đã một lần). Router thật đáng để chạy thử qua, Tú Lệ – Mù Cang Chải. Thực tình mà nói nó giống một cuộc dạo chơi hơn cả, chạy qua những con đèo chập chùng xanh ngắt, mây trời hòa quyện, tiếng suối, tiếng loong coong của từng đàn trâu gặm cỏ thì ai nỡ coi đó là một cuộc đua tra tấn thể lực. Mệt có thể thoải mái dừng lại mà hít hà cho no phổi mùi cây cỏ, suy ngẫm về một điều gì đó, cảm thấy tự do tột bậc. Tuy nhiên nói là chạy chơi thì cũng hơi chủ quan quá, đâu đó nó nằm ở giữa, tôi đoán thế. Vì suy cho cùng, chạy 50km khác với đi bộ rất nhiều. Hơn hết tôi luôn thích coi chạy đường dài nghiêng về phía chiêm nghiệm nỗi đau thể chất nhiều hơn là mang tính ganh đua. Nó gần như một kiểu thiền định đối với tôi – một người chạy ở mức làng nhàng.

Đây là giải chạy chính thức đầu tiên tôi tham gia, là vì tôi tò mò muốn biết không khí của một cuộc đua như thế nào, nơi mà tôi sẽ chạy cùng rất nhiều người có sở thích như mình, liệu nó có gì khác so với lúc tôi chạy một mình không.

Vài tuần trước cuộc thi tôi định bụng sẽ dành thời gian luyện tập nhiều hơn, nhưng nói và làm vẫn là hai thứ không phải bao giờ cũng xảy ra cùng nhau, nhất là với người vốn không thích lên kế hoạch tỉ mỉ như tôi. Dẫu sao mục tiêu của tôi chỉ dừng lại ở mức chạy đủ 42km trong khoảng 4h đến 4h 30p, một mức tạm chấp nhận được.Thế là việc chuẩn bị chỉ dừng lại ở chỗ mua cho mình một đôi giày mới nhưng không may nó lại hơi chật, bị kích ngón chân. Lần chạy thử giày qua Hải Vân (38km) tôi bị bong mất một cái móng chân và thế là tôi đưa ra kết luận nó chỉ nên là đôi giày đi bình thường thôi. Ngoài ra vài tuần cuối tôi dành sức cho cho công việc ( cũng liên quan tới thể thao), nó cũng là một trong những lý do khiến tôi không chạy được nhiều. Nói cho cùng, là chạy hết 42km và cảm nhận nó theo cách của mình thôi chứ cũng chẳng có sức ganh đua với ai.

. Trước ngày thi một hôm tôi có gặp một vài người cùng tham gia giải, họ có chia sẻ về việc ăn uống, nói chung nếu không biết sẽ thấy khá là nhiêu khê, chạy không đơn giản là đeo giày vào rồi cứ thế nện chân huỳnh huỵch. Còn phải xem mình ăn gì, uống gì, giày dép quần áo đủ thứ. Kể ra nó gần giống như một cái thú điền viên khi về già. Chắc người lính Hy Lạp kia không ngờ cái việc chạy tới bỏ mạng để báo tin chiến trận của ông ta vài nghìn năm trước bây giờ lại trở thành đề tài để cả nam lẫn nữ bê ra mà bàn tán ở một đất nước tận bên kia đại dương.

Mùa thu ở Đà Nẵng nóng hơn phía bắc rất nhiều, chỉ có buổi chiều là còn dịu mát do có những trận mưa đầu mùa còn ban ngày quả thực rất nắng. Cái nắng miền trung báo hiệu sẽ là một trong những thử thách mà chúng tôi cần phải vượt qua.

Ngày 30/8 – ngày diễn ra cuộc thi. 3h sáng, tôi thức dậy và chuẩn bị ăn lót dạ, thực ra trước đó khá lâu tôi đã tỉnh rồi, đầu hơi nhức vì viên thuốc an thần chưa đủ sức quật tôi chìm vào một giấc ngủ sâu, dẫu sao tôi vẫn phải tạm hài lòng với nó. Trời vẫn tối, hầu hết nếu không vì một công việc trọng đại thì chẳng ai thức dậy giờ này làm gì, nghĩ tới gần ngàn con người ngoài kia cũng đã dậy với cùng lý do như mình tôi thấy yên tâm hơn. Chuẩn bị nốt các thứ còn lại, dùng bữa sáng với trứng ốp bánh mỳ và hai quả chuối tôi nhảy lên xe đạp ra điểm tập trung cách đó ba cây số.

4h kém, trên đường tôi bắt gặp một vài người quần đùi đeo giày chạy đang đi xe máy cùng hướng với mình, có lẽ do nhận ra tôi cũng là một người chạy nên cái nhìn của họ ném cho tôi có vẻ như “nào cùng chạy cho xong 42 km và về nhà thôi”.

Địa điểm tập trung lúc này đã đông đúc, mọi người băt đầu khởi động. Gió nhẹ nhàng thổi từ biển luồn quanh đám đông đang ngày một huyên náo. Tiếng nhạc phát ra từ dàn loa khuấy động không khí, đồng thời xua tan giấc ngủ của đám bồ câu gần đó khiến một vài con bay ra khỏi , một cảnh tượng hiếm thấy vào giờ này. Năm nay số lượng người Việt tăng lên đáng kể, cộng đồng chạy bộ trong nước đang ngày một lớn, một tín hiệu đáng mừng. Tôi nhận ra nhóm Đà Nẵng runners của mình – một nhóm chạy còn rất trẻ, họ đứng thành vòng và khởi động như vẫn làm trước mỗi buổi tập bình thường. Tôi tiến đến và “high five” với vài người, hỏi thăm họ, có vẻ ai cũng hưng phấn, hoặc chính tôi đang cảm thấy thế. Chạy một mình và chạy với ngần này con người quả thực hào hứng. Tôi lùi ra một góc thay vội chiếc áo, quần thì chỉ việc cởi chiếc bên ngoài ra là xong, còn khoảng 10 phút để kiểm tra lại mọi thứ, kính, mũ, chỉnh mp3, sốc lại đai chạy, thanh snicker có nằm đúng chỗ không, thắt lại dây giày, làm lại thêm một lượt nữa. Xin chào 42 km trước mắt.

Btc thông báo có hơn 800 người tham gia hai cự ly 21km và 42km. Chỗ xuất phát khá hẹp thành ra ngần ấy con người chen chúc với nhau như đàn vịt bị lùa vào chuồng. Flycam bay vèo vèo trên đầu, một vài người tranh thủ self fie để ghi nhớ khoảnh khắc này. Count down … Động tác quen thuộc chỉnh đồng hồ của runner, tất cả lao về phía trước như cách mà người ta vẫn hay mường tượng ra cảnh đàn ong vỡ tổ.

5km đầu, nhóm Elite tách tốp rất nhanh, tất nhiên họ đến đây dể giành giải. Tôi duy trì ở mức chạy hơn 6 phút một km, cố gắng không để mình bị cuốn vào tốc độ của nhóm đầu vì chặng đường còn rất dài. Cơ thể tôi thuộc loại khởi động khá lâu, nếu trong 5km đầu suôn sẻ tôi nghĩ mình sẽ chạy với một mức kha khá. Cơ bắp bắt đầu phải làm những việc mà nó đã quen chịu đựng, mồ hôi bắt đầu thấm qua da rồi đọng lại thành từng hạt trên cánh tay. Nhiều khi tôi thấy cảm thương cho nó, nhưng biết sao được tôi vẫn phải đưa nó qua thử thách này thôi.

10km, các tốp đã tách hẳn nhau, tôi đoán tốp đầu cách tốp cuối chừng 3-4 km, một vài người dân đi bộ tập thể dục bên kia đường, họ tỏ ra khá quen với cảnh tượng này rồi. Trời vẫn còn mát, tranh thủ tăng tốc tránh cái nắng chỉ một lát nữa thôi sẽ cho tôi lên chảo rán. Cầu Trần Thị Lý, gió từ sông Hàn nhè nhẹ thổi, đèn vẫn thắp sáng lung linh. Vài tay nhiếp ảnh đứng chờ sẵn sàng minh hoạ cho bài viết nào đó. Nếu như không chạy chắc giờ này tôi vẫn ngủ, một công việc khá là vô vị, vậy mà con người ta có thể ném 1/3 cuộc đời mình cho nó, 10km đầu giống một giấc ngủ nhè nhẹ.

15km, tôi nhẩm tính vậy là đã xong khoảng 1/3 quãng đường. Mọi việc vẫn ổn cho tới lúc đó. Dẫu sao tất cả những điều khó khăn còn chưa xuất hiện. Mặt trời bắt đầu ló ra từ đằng xa với một màu đỏ úa. Phía trước có hai bạn Tây vừa chạy vừa nói chuyện, nếu như không biết trước tôi nghĩ họ đang tập thể dục buổi sáng thôi. Đường chạy được ngăn khá hẹp ba người dàn ngang đã chạm nhau, tôi khẽ lách người và vượt lên trước, dẫu sao tôi cũng không có ai để tán chuyện lúc này.

Tôi bắt đầu gặp phải vấn đề đầu tiên do lâu ngày không chạy một cách nghiêm túc, băp đùi ngoài đau nhức, ngón cái phồng rộp. Đôi giày đã khá cũ và không còn đàn hồi tốt, hơn nữa nó là loại minimalist, loại đế mỏng nhất, tôi không còn đôi nào khá hơn nó. Ngoài ra trước đó hai ngày tôi vẫn phải hoạt động khá căng trong phòng đạp xe, cơ đùi lúc nào cũng trong tình trạng căng như dây đàn, tôi đoán đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến tôi đau nhanh đến thế. Mỗi lần nện chân xuống đường tôi đều cảm nhận được từng sợi cơ đang phải gồng lên như thế nào. Tôi cảm thấy lo lắng cho tình trạng lúc này. Cầu Thuận Phước đã hiện ra trước mắt, mặt trời đã lên cao hơn, có nghĩa là cuộc đua bây giờ mới chính thức bắt đầu. Xé thanh snicker và nhai nó khó khăn, tôi chiêu thêm vài ngụm nước.

Thêm 5km nữa tôi tiến gần tới vạch đích của vòng thứ nhất. Nhiệt độ ngoài trời ngày càng tăng, đâu đó trên dưới 30 độ, cộng với sức nóng từ cơ thể do chạy suốt hơn một giờ rưỡi qua thì thật không dễ chịu chút nào. Cứ qua mỗi trạm “water station” tôi đều tự đổ nước lên người cho hạ nhiệt. Hai bạn Tây tập thể dục buổi sáng đã vượt qua tôi, một trong hai ngoái lại hỏi tôi có ổn không, tôi dơ tay ra hiệu mình ổn nhưng thực ra tôi đang cảm thấy điều ngược lại.

Khi băng qua vạch đích của vòng đầu tiên, tôi thấy những người chạy 21km đang uống bia một cách ngon lành, ” giá như mình chỉ đăng ký 21km mà thôi”. Một lon bia mát rượi có phải tốt hơn là 21km với cái chân đau không chứ. Nói vậy thôi chứ tôi biết mình vẫn sẽ phải tiếp tục chạy cho xong.

Khi chạy qua vạch đích một chút, mặt trời đã lên ngang đỉnh đầu, thấy một anh công nhân đang cầm vòi phun nước tưới cây tôi xin anh ấy phun vào người mình cho mát. Cả người tôi ướt nhẹp, giày lõng bõng nước, cảm giác vết rộp càng ngày càng to. Tôi tháo kính ra để lau mới thấy nắng hoa cả mắt. Còn một nửa chặng nữa thì kinh khủng thật.

Tôi ráng chạy mỗi 2km đến trạm tiếp nước, dùng mọi cách dỗ dành cơ bắp của mình, tôi cứ một mình nói chuyện với nó kiểu như” cố lên 2km là ta cho mày nghỉ một chút để uống nước”, lúc này tôi thấy nước điện giải giống như một món quà cho nó vậy, nhưng cũng nhanh chóng thôi – giống như một đứa trẻ nó sẽ lại kêu gào đòi món quà khác. Nhiều lúc tôi cứ nghĩ chạy mảrathon kiểu như một chương trình thường thức dạy cách làm thế nào để dỗ một đứa trẻ thôi mè nheo.

Khi chạy qua quán cà phê (khoảng km 30), nơi mà chúng tôi vẫn hay tập trung chạy với nhóm của mình, tôi dừng lại nghỉ ngơi lấy thêm quả chuối và một miếng dưa đưa lên miệng tranh thủ nhai. Bám ngay phía sau tôi là một người chạy tóc đã bạc trắng, da nhăn nheo hết cả, nhìn dáng di chuyển quả thực rất nặng nhọc, cứ như ai đó ra hình phạt bắt ông ấy chạy vậy. Tự dưng cảm thấy tự ái ghê gớm, ăn vội cho xong tôi tiếp tục lao về phía cầu Thuận Phước.

Cây cầu cao và không một bóng mát, đã bao lần tôi chạy qua nó nên tôi đưa ra quyết định không đi bộ mà phải chạy qua dốc, phía trước hầu hết đang đi bộ rồi, đây là cơ hội để tôi rút ngắn khoảng cách. Nghiến răng tôi nhấc chân cao hơn đồng thời hơi đổ người về trước để tận dụng quán tính. Từng chút một tôi bắt kịp vài người. Hỏi một bác đang đi bộ bên cạnh, bác ý chìa đồng hồ ra cho biết là vòng hai đã chạy được hết 1 tiếng 23 phút rồi. Chà như vậy là còn phải lết khoảng hơn 45 phút nữa. Lên tới gần đỉnh cầu, một cơn đau nữa ập tới, tôi sờ vào bắp đùi ngoài thấy nó nổi lên một cục to tướng, hoảng hồn tôi cố gắng soải dài bước chân , ép xuống thật sâu, vừa đi bộ vữa dãn cơ. Tới đoạn xuống dốc tôi cố gắng quăng chân để bù lại đoạn giãn cơ vừa rồi.

Còn khoảng 10km nữa là tới đích, “chỉ bằng nửa vòng Hồ Tây thôi mà”. Tôi vượt thêm được vài người và vài người khác vượt qua tôi. Chúng tôi cứ như một lũ kiến đang từ từ bò trên mặt đường bỏng rẫy. Nhiệt độ ngoài trời có lẽ ở ngưỡng nóng nhất kể từ khi xuất phát, gió từ vịnh cảng Tiên Sa mang hơi mặn của biển phả vào người dinh dính. Người phía trước cách tôi chừng 50m, tôi cố rướn chân để bắt kịp anh ta, có người chạy cùng sẽ đỡ nản hơn, nhưng dường như khoảng cách ấy lại ngày càng nới rộng, cứ như kẻ hành khất bị lạc trong sa mạc, kia là hồ nước rồi nhưng càng tới gần lại càng xa. Tôi bỏ ý định tăng tốc và tiếp tục chạy như vậy một mình. Khung cảnh nom thật buồn tẻ, đầu óc rỗng tuếch, tất cả suy nghĩ giờ chỉ nằm ở việc làm sao để về tới đích. Cơ bắp lúc này cứng ngắc, mỏi rã rời, tôi chắc một điều nó đang rất ghét tôi nhưng kỳ lạ ở chỗ nó vẫn chưa bị chuột rút. Tôi thấy nó rất kiên cường, một anh chàng kiên cường và tận tụy, giờ chỉ là việc trí não mình không buông xuôi thôi.

Tôi vừa chạy vừa lầm rầm khấn cho những đám mây lười biếng kia nhanh chân lên mà che bớt sức nóng của mặt trời hộ tôi đi, nhưng dường như mặc cho tôi nhìn có khủng khiếp như thế nào, mây cũng có những lý lẽ riêng của mình để vẫn cứ hững hờ. Cái gì cũng có lý lẽ của riêng nó mà, việc tôi đang chạy với cái chân đau đây cũng là một trong số đó. Tôi đành chấp nhận sự thật rằng mình phải chạy tiếp cho dù có đau như thế nào. Băng qua ngã tư, mấy anh cơ động miễn cưỡng đứng dậy ngăn xe cho tôi. Người đi đường nhìn tôi khá kỳ lạ. Có khi nào họ hiểu được cảm giác lúc này của tôi không nhỉ. Tất nhiên là không, mỗi người mỗi việc, thế giới của họ còn cả tỉ việc để quan tâm hơn là để ý xem cảm xúc của thằng lạ hoắc đang nhong nhong chạy giữa trời nắng kia.Tự dưng lúc tôi viết tới đây, tôi mới hình dung được người lính Hy Lạp kia đã mỏi mệt và cô đơn thế nào mà chẳng ai thời đó hiểu. Người ta chỉ đơn giản nói với nhau “chà một anh chàng dũng cảm”. Và anh ta chết đi để lại di sản là nỗi cô đơn này sao.

Còn 5km. Đúng lúc ấy có ai đó vượt lên chạy ngang với tôi, tôi ngoái sang, bộ dạng anh ta chẳng khá hơn mình là mấy, tôi thấy thật sự thông cảm cho anh ta, kiểu thông cảm rất tự nhiên. Tôi đoán là người Việt, định hỏi anh ổn không nhưng chợt nhớ mình chẳng còn hơi mà thở nữa. Hai chúng tôi cứ thế chạy cùng nhau trong im lặng, có người chạy cùng tôi thấy đỡ nản hơn thật. Thực ra tôi có thể đi bộ nhưng dẫu sao lòng tự ái không cho tôi làm điều ấy. Thời gian của tôi đã đủ tệ rồi.

Đã đến khúc quanh cuối cùng, con đường ôm sát với bờ biển là bức tường cuối tôi phải trèo qua. Trạm phun nước hiện ra trước mắt, cố gồng mình tôi tiến đến nhanh hơn nhưng quái quỷ thay, chẳng còn chút nước mát nào nữa. Cứ như dốc hết tiền để mua về thứ bỏ đi vậy. Lúc này tôi vừa khát vừa đói, chân tay bủn rủn hết cả, tìm mãi không thấy trạm tiếp nước đâu, họ đâu rồi, tự dưng trong lòng thấy giận Btc ghê gớm. Nước điện giải cũng đã hết từ vài trạm trước. Khát quá không còn cách nào tôi đành phải xin người dân bên đường chút nước, rồi lại xin thêm một chút của người chạy khác – khi mà anh ta đã ngồi phệt hẳn lên vỉa hè.

Khách sạn A la carte hiện ra trong tầm mắt, điều ấy có nghĩa là tôi sắp không phải chạy nữa. Làm phắt chuyện này cho xong, tôi kéo lê chân mình gắng để nó không ngủ quên, liên tục dùng tay vỗ vào bắp đùi như cách người ta vỗ vào mông một con lừa khi mà nó có ý định đi chậm lại. Tôi bắt đầu đếm, nhẩm đi nhẩm lại để chắc rằng thời gian chưa bị đông cứng.

Tôi vẫn thường hay nghĩ, một chuỗi những điều xảy ra đều theo thứ tự định sẵn, ví như anh lớn lên sau đó anh già đi, rồi anh từ giã cõi đời, chẳng ai thay đổi được, vậy thì chạy marathon cũng thế, anh bắt đầu chạy, anh mệt và đau đớn, nhưng anh vẫn cứ về đích thôi, anh sẽ được nghỉ thôi. Nói cho cùng, ai cũng có thể chạy được 42km, chỉ là vấn đề ở việc anh có chấp nhận trải qua quá trình ấy hay không. Tấm biển 42km đã hiện ra trước mặt, tôi chạy về vạch đích trong tiếng thở phào nhẹ nhõm. Nhìn bảng điện tử tính giờ đặt tại vạch đích: 4h 21p. Nguyễn Thành Đạt you are a finisher !!

Quả thực tôi không biết diễn tả tâm trang khi băng qua vạch đích thế nào, khá là rối rắm. Tất cả kết thúc trong vài giây ngắn ngủi, một bộ phim hơn bốn tiếng chậm chạp kể mãi cùng một việc đã hiện lên chữ “the end” to đùng, khán giả uể oải đứng dậy ra về, không tiếng vỗ tay, không tiếng chê bai, chỉ có sự máy móc trong việc kết thúc và ra về. Tôi ngước nhìn lên bầu trời như một cách kiểm chứng lại có thực là tôi đã không phải tiếp tục làm nhân vật chính trong bộ phim hạng bét dài lê thê kia không. Có người bạn đưa tôi đi lấy huy chương, lấy áo, đại thể ai khi về tới đích cũng đều được nhận. Tôi cũng chẳng quan tâm tới điều đó nữa, một vật tượng trưng đơn giản cho những gì tôi đã trải qua. Sau đó tôi từ từ vào bể đá làm dịu đôi chân phồng rộp, bể đá thật sự lạnh đến nỗi như có ai đó dơ tay tát thẳng một cái thật lực nhằm đánh thức tôi dậy, buốt tới tận não. Huy chương đeo trên cổ, và áo vứt một bên tôi lăn ra thảm thiu thiu ngủ.

Sau khi hoàn hồn, tôi được các bạn tình nguyện viên mát xa cơ chân rất tốt. Họ tận tình đến nỗi tôi cứ áy náy mãi việc họ làm miễn phí. Sau chuyện này tôi đỡ giận Btc hơn. Tôi tập tễnh đi ra vạch đích và chứng kiến những người còn lại chạy về. Sau tất cả những gì xảy ra với mình tôi cảm thấy mừng thay cho họ, tôi hiểu cái nụ cười trên miệng kia. Tôi chạy lại vài trăm mét để động viên những người còn lại, hầu hết họ đều hơn tuổi tôi. Có những người tôi đoán phải gấp đôi số tuổi mình, thực sự tôi rất cảm phục họ, liên tục động viên chạy cùng họ vài trăm mét cuối là niềm vinh dự của tôi. Rồi bạn bè tôi cũng chạy tới đích, không hiểu sao khi nhìn thấy cảnh đó tôi lại thấy vui mừng hơn cả việc mình vừa hoàn thành 42km. Cảm giác này thật mới mẻ với tôi.

About the Author Mr Marathoner

>
0 Shares