Đường xưa

Tình cờ gặp bài hát này trên mạng. Một ca khúc dễ nghe, ca từ hơi sến sẩm chút, nhưng tiếng violon tuyệt hay. Còn gì êm ái và du dương bằng violon, nhất là khi được phối cùng đàn guitar, theo nhịp ¾ chậm rãi của điệu Van. Tôi nghe đi nghe lại nhiều lần, bóc tách từng lớp âm thanh, có lần chỉ nghe lời hát, có lần nghe tiếng guitar, có lần chỉ nghe giọng violon da diết. Bản phối này phù hợp một cách kì lạ với thời trai trẻ gần 20 năm về trước, những buổi lọ mọ tập đàn trong kí túc xá trường Y, lớp học dancesport, quán cà phê Nhạc Tranh, những tập truyện ngắn Xô Viết đẹp kiểu uỷ mị (kiểu “Mùa thu trong rừng sồi”, “Cầm lấy và nhớ nhé”,…) Đó hẳn nhiên là một thời rất trẻ, trẻ đến nỗi kí ức chỉ có thể vẽ những nét phác hoạ mờ ảo, chứ không phải một bức tranh hoàn chỉnh.

Carrboro cuối hè, những buổi chiều tĩnh lặng và mát mẻ. Một tháng nữa thôi, lá thu sẽ nhuộm đỏ con đường quanh đồi Hillsborough. Tôi tập chạy với nhịp nhạc Van trong đầu, thở cũng theo nhịp ¾. Có cảm giác sau 10 năm nữa, nếu nghe lại bản nhạc này, tôi có thể hình dung lại toàn bộ buổi chiều hôm nay, con dốc hiu quạnh với mùi cỏ ướt sau cơn mưa mùa hạ, tiếng dế kêu rích rích trong bụi cỏ, tiếng giày đạp trên mặt đường đá răm lạo xạo, bầu trời màu xám, mặt nước hồ màu xanh lục,…

About the Author chay365

follow me on:
>
0 Shares