Bài viết được tác giả chia sẻ trực tiếp cùng chay365.com
Tôi đã trở về từ Hạ Long được 2 ngày, mặc dù hôm qua tôi đã chạy nhẹ nhàng 4km để phục hồi nhưng hôm nay chân vẫn còn đau nhẹ. Tuy vậy, tôi vẫn còn khá lâng lâng sung sướng sau khi chạy 21km với thành tích dưới 2h, vì vậy tôi quyết định phải viết một cái note để ghi nhớ sự kiện này, mặc dù chắc chắn sau này tôi sẽ còn tham gia nhiều giải chạy khác nữa, tuy nhiên chắc có lẽ cảm xúc của lần đầu tiên dự một giải chạy vẫn là đáng nhớ nhất.
Tôi thích chạy bộ từ rất lâu rồi, và cũng lén join vào group LDR trên facebook đến cả năm nay, tuy nhiên vì nhiều lý do khác nhau mà tôi chưa bắt đầu kế hoạch chuyển từ đá bóng sang chạy bộ (điều mà tôi dự kiến thực hiện trước khi 40 tuổi). Trong hơn 1 năm trở lại đây, ngoài đá bóng ra thì số lần tôi chạy chắc không quá 10 lần, lần nhiều nhất là 2km mà khi bước xuống máy chạy thì tôi cảm giác mệt kinh khủng, dù là tôi chỉ chạy với tốc độ 8km/h. Tôi quyết định tham gia một giải chạy vào một giây phút khá bốc đồng, đó là vào cuối tháng 10, sau khi đi “trăng mật” từ Đà nẵng về, không hiểu vì lý do gì mà có đến 2 lần tôi trèo lên máy chạy một mạch 3km, sau khi bước xuống tôi có cảm giác mình vẫn còn “pin”, chắc là có thể chạy đc tầm 5km gì đó. Vì thế tôi nghĩ mình hoàn toàn có thể tập để tham gia giải chạy Sông Hồng vào ngày 13/12/2015 sắp tới ở cự ly 10km, tuy nhiên để cho chắc chắn thì tôi quay ra hỏi ironman Dang Ngoc Lam là liệu với trình độ gà mờ như tôi (tôi còn chém Lâm bẹo là đã chạy đc 5km rồi cho đỡ xấu hổ) có thể tập để chạy được 10km hay không. Câu trả lời của Ngài Lâm làm tôi khá choáng váng (và có một chút phấn khích): không nên chạy 10km, mà chạy hẳn 21km đi. Chừng 5 phút sau, Lâm gửi cho tôi 1 e-mail cực chi tiết về kế hoạch tập luyện, ngày nào chạy bao nhiêu km, ngày nào nghỉ. Nghiên cứu xong kế hoạch đó, tôi khá lo lắng không hiểu mình có thể theo nổi không, khi mà chỉ còn vỏn vẹn 7 tuần là đến giải SH2015 , mà ngay từ tuần đầu tiên, tôi đã có 1 buổi long-run 10km. Ironman ngay lập tức trấn an và động viên tôi, dặn tôi yên tâm và sẽ cùng chạy với tôi trong buổi chạy 10km đó. Đồng thời, tôi cũng phải tự tính toán lại chương trình tập gym và đá bóng của mình để không xung đột với món chạy bộ này.
Tôi quyết định chọn tập luyện chạy trên máy thay vì chạy ngoài đường, vì từ nhà tôi đi bộ ra phòng tập chưa đến 5 phút. Các điểm lợi/bất lợi của chạy trên máy thì đã có nhiều tài liệu chỉ ra rồi, tuy nhiên một số điểm bất lợi của nó lại giúp ích cho tôi khá nhiều. Đầu tiên là tôi thường chạy vào tầm 6.15 sáng, lúc đó phòng tập vắng người nên để saving cost, nhân viên chưa bật điều hoà. Chạy trong phòng kín, không điều hoà, ko quạt, nóng và thiếu không khí đừng hỏi, tôi lại thường chọn chế độ chạy dốc 1 chút (2%), thành ra tự nhiên không mất tiền mà bạn lại có một chuyến tập huấn Tam Đảo miễn phí 😀 Thứ hai là chạy trên máy thì chán kinh khủng, vì trước mặt bạn luôn chỉ có 1 tấm kính, và trong đầu bạn chỉ có một suy nghĩ để trả lời 1 câu hỏi duy nhất “khi nào tao được xuống”, tuy nhiên đó cũng lại là một hình thức rèn luyện tinh thần. Vì thế, mỗi lần cuối tuần, chạy long-run ngoài đường tôi luôn cảm thấy hưng phấn và có thành tích tốt hơn hẳn.
Tuần đầu tiên, tôi phải chạy 2 buổi 5km và 8km trong tuần trước khi chạy 10km vào cuối tuần. Buổi chạy 5km tôi giải quyết khá đơn giản, tuy nhiên buổi chạy 8km thì đúng là một cực hình. Do chủ quan chưa biết lượng sức, tôi vẫn có buổi tập chân và core khá nặng trước ngày chạy 8km, kết quả là tôi gần như phải vận dụng hết sức lực và những trò tự an ủi động viên bản thân để không bỏ cuộc mà hoàn thành được 8km trong gần 1 tiếng đồng hồ. Sau khi màn hình máy chạy báo đã đủ 8km, tôi bước xuống và nằm vật ra trong phòng thay đồ đến gần 20 phút, mặt đỏ gay đến nỗi có 1 ông anh còn hỏi “say đêm qua chưa tỉnh hả em” 😀 Sau buổi chạy này tôi khá mất tự tin vào việc mình có thể chạy đc 21km trong gần 7 tuần nữa. Chưa hết, HLV Lâm còn thông báo với tôi: cuối tuần này mình sẽ chạy 1 vòng hồ Tây, tuy nhiên sẽ cắt ngắn đi để còn chừng 12km. Tôi khá lo lắng và hồi hộp, trong đầu còn chuẩn bị đủ các phương án gọi uber hay grab nếu “hịu” giữa đường, tuy nhiên, buổi chạy ngày hôm đó, dưới sự hướng dẫn của Lâm, tôi đã chạy được hẳn 14km với pace~7, và ngay tại thời điểm kết thúc tại Yên Hoa, tôi hoàn toàn tin tưởng vào việc mình đủ khả năng chạy được 21km.
Các tuần tập luyện tiếp theo diễn ra khá thuận lợi, trong week-day thì tôi chạy trên máy, còn cuối tuần tôi chạy cùng với một hội nào đấy ngoài đường. Tình cờ có lần đang chạy ở hồ Tây gặp anh bạn cùng lớp, biết tôi đang tập luyện để chạy giải SH15, thế là anh Lê Chí Dũng lại về hô hào được 1 nhóm anh em trong lớp cùng tham gia chạy, thành ra không khí tập luyện trở nên rất xôm và vui, sáng ra lại hỏi nhau hôm nay chạy thế nào. Cùng lúc tôi lại lôi kéo các anh em trong phòng tập cùng tập chạy, mọi người cũng tham gia rất hào hứng, ngày nào trên fb cũng báo notifications chiu chíu về chuyện chạy, làm độ quyết tâm của tôi trở nên cao hơn hẳn.
Cho đến 1 tuần trước khi giải bán marathon Hạ Long được tổ chức vào ngày 28/11/2015, tôi không có bất cứ 1 ý niệm nào về việc mình sẽ tham dự, bởi đích đến của tôi là giải SH15. Tuy nhiên sau khi nhìn route chạy quá đẹp, lại có rất nhiều anh em LDR sẽ tham gia, tự nhiên tôi lại thèm được đi Hạ Long. Tôi cũng khá tự tin về việc mình sẽ hoàn thành được quãng đường 21km, vì ở buổi long-run tuần thứ 3, tôi đã chạy đc 8 vòng công viên Thống nhất (17km) với pace 5:57. Sau khi xin ý kiến HLV Lâm và visa của vợ, tôi đã được “cấp phép” xuống Hạ Long chạy giải. Thực tế thì kế hoạch của tuần này là tôi phải chạy long-run 18km, thành ra chạy giải thì chỉ phải cố thêm có 3km thôi.
Dưới sự chỉ đạo của HLV Lâm, tôi điều chỉnh lại một chút kế hoạch tập luyện của tuần 5, thay vì chạy 7km-10km-7km, tôi chỉ chạy 8km-6km-5km vào thứ 3-4-5 trong tuần, tôi cho mình nghỉ toàn bộ các hoạt động thể chất vào thứ 6, kể cả gym. Việc này cũng khiến tôi khá sung sướng vì đã thoát được buổi chạy 10km, nói thật là tôi rất sợ việc phải tự động viên mình cố gắng chạy hơn 1h đồng hồ liên tục trên máy, cực kỳ hại não.
Ngày thứ sáu (1 ngày trước giải), tôi không tập luyện gì, tự thưởng cho mình ngủ dậy muộn một chút, và load carb tối đa, sáng đá 1 bát phở to, trưa tôi ăn 1 bát cơm đầy (bình thường chỉ ăn nửa bát), tối ăn hẳn 1 bát rưỡi cơm (bình thường tôi chỉ ăn 1/3 bát), chưa kể loanh quanh 6-7 quả chuối. Hôm đó đi làm tôi còn cẩn thận không đi giày, mà đi đôi crocs, để cho khỏi hẳn vết đau bàn chân trái (plantar fascia). Tôi dính quả chấn thương này sau buổi chạy dài ở CVTN, một phần vì hôm đó chạy hơi quá (17km/kế hoạch 14km), còn phần lớn là do đôi giày của tôi không phải dòng running mà là dòng training. Thực ra tôi cũng biết điều đó, nhưng cứ tặc lưỡi “chạy tạm” chờ Black friday để làm đôi Acics, tuy nhiên, nếu cố chờ chắc chân tôi ko chịu được nữa nên tôi đã phải múc 1 đôi New balance. Chấn thương tuy nhẹ nhưng cũng khiến tôi phải nghỉ chừng 3-4 hôm mới chạy lại được, cảm giác không được chạy cực kỳ bứt rứt khó chịu, và tôi càng thấm thía lời ông bạn Nghe Nhim là không gì bằng injury-free.
Tôi xuống Hạ Long từ đêm thứ sáu, khoảng 11.30pm, sáng hôm sau 6.30 mới bắt đầu thi nên tôi có chừng 4 tiếng để ngủ. Tôi ngủ khá nhanh và ngon, không quá hồi hộp và trằn trọc như suy nghĩ ban đầu. Tôi thức dậy vào khoảng hơn 4 giờ sáng, sau khi làm vệ sinh cá nhân, tôi tiến hành nạp năng lượng bằng cách ăn 2 quả chuối, 1 củ khoai lang luộc và uống 1.5 chai Revive từ khách sạn cho đến trước khi chạy. Tôi cố gắng giải quyết tất cả các “nỗi buồn” trước giờ chạy, vì không muốn trở thành shit-man version 2, thậm chí sát giờ chạy tôi còn tranh thủ vào WC xả nốt lần cuối.
Tôi cùng ironman Lâm đi bộ từ khách sạn ra điểm xuất phát thay cho khởi động, chừng 1km, thực ra ban đầu tôi cũng thử chạy nhẹ nhàng, nhưng được khoảng 100m thì tôi chuyển sang đi bộ vì không quen chạy với cái ba lô đeo sau lưng. Tôi có mặt tại điểm xuất phát chừng 5.45am, sau khi nhận race-kit, tôi gắn bib và dán chip lên tay phải, hơi buồn cười vì nếu đánh mất chip phải đền 100$. Tôi đổ đầy revive vào 2 bình nước đeo lưng, mỗi bình chừng 266ml, chừng đó là đủ cho cự ly 21km. Tôi cũng tranh thủ chụp 1 vài kiểu ảnh, thường thì tôi cũng rất lười chụp ảnh, nhưng cũng nên có 1 vài kiểu để ghi nhớ. Tôi thích mình có 1 vài kiểu lúc đang chạy và về đích, vì thế tôi còn phải nhờ Lâm mượn cho 1 cái áo của hội LDR mặc ra ngoài áo compression, dù rằng sẽ hơi nóng, vì biết chắc là mặc áo LDR sẽ có người chụp ảnh cho. Để chắc chắn hơn, tôi còn nhờ bạn gái vợ của Uc Bu nhớ chụp cho tôi 1 kiểu lúc về đích.
Hơi ngạc nhiên là tôi ko cảm thấy hồi hộp hay căng thằng gì cả, nói chung là tốt vì hồi hộp quá thì tim đập nhanh hơn, không có lợi khi chạy. Xuống Hạ Long lần này có gần đủ các “hổ báo” của hội LDR, đa số họ đã chinh chiến khắp các giải trong và ngoài nước, tôi chỉ là newbie, và thú thật là tôi hơi lo rằng mình sẽ về bét. Vấn đề lo lắng lớn nhất của tôi là trời mưa, vì tôi chưa chạy trời mưa bao giờ, tuy nhiên may mắn là thời tiết cực kỳ đẹp, giờ tôi chỉ cố gắng làm sao để không về đích cuối cùng nữa là đẹp.
Sau 1 loạt các thủ tục và phát biểu, cuối cùng thì cuộc thi cũng bắt đầu, hơi tiếc vì không có phát súng lệnh mà chỉ có thủ tục vẫy cờ để xuất phát. Tôi gắn tai nghe, bật sẵn Runkeeper trước khi xuất phát chừng 10s để đủ thời gian nhét cái điện thoại vào đai lưng, không có đồng hồ chạy như các runner khác khá là GATO. Nhưng cũng chính vì không có Garmin hay Tomtom mà tôi lại có được thành tích ngon lành ở giải này. Trước khi chạy, tôi đặt cho mình một vài mục tiêu theo thứ tự ưu tiên sau:
Với thành tích tập luyện của tôi thì việc đạt được mục tiêu 1 hoặc 2 chắc không phải cố gắng nhiều lắm, nhưng mục tiêu số 3 thì hơi khó 1 chút, vì tôi chưa từng chạy HM bao giờ, tôi ko chắc lắm vào khả năng của mình. Kế hoạch của tôi là sẽ chạy từ từ pace 6:30 trong km đầu tiên, sau đó sẽ tăng dần đến pace 6:15 ở km số 4 (là chỗ quay đầu thứ nhất), sau đó tiến đến pace 6 ở km 10 khi đã nóng máy, sau đó thì tuỳ tình hình.
Ngay sau khi xuất phát, tôi chạy hơi chậm lại 1 chút để các elite vượt hẳn mình, nhằm ko bị cuốn theo tốc độ của họ. Tôi chạy khá chậm rãi, ngắm cảnh xung quanh, feel 1 chút theo nhạc, cảm nhận không khí race. Vì không có đồng hồ thể thao nên tôi ko biết mình đang chạy với pace nào, tuy nhiên tôi có cảm giác là mình đang chạy với pace khá là “hái hoa bắt bướm”, cho đến khi con bé Runkeeper thông báo “Ngài đã chạy 1km với pace 5:xx”. Chết mẹ, có nhanh quá không nhỉ, tôi tự check lại cơ thể thì thấy báo lại là khá ổn, vì thế tôi mạo hiểm quyết định giữ nguyên pace này cho đến km số 4.
4km đầu tiên chạy khá vui vẻ, nhạc hay, mọi người đang chạy túm tụm thành 1 nhóm đông, chưa tách thành nhiều tốp lắm, tôi chạy ngay sau 2 em Tây lông, chạy cùng 2 em này khá thú vị vì các nhiếp ảnh gia của BTC liên tục chụp ảnh, đến gần km số 3 thì 1 em phát hiện ra bị rơi chip, hốt hoảng quay lại tìm, tôi chạy cùng em còn lại đến km 4 thì vượt hẳn. Ở mỗi điểm quay đầu các VDDV được phát 1 cái vòng đeo vào tay để chứng minh mình đã vượt qua turning point, nhưng sau về đích ko thấy ai check lại chuyện này cả, chả hiểu gì. Từ km4 cho đến tận lúc về đích, không ai vượt qua tôi và tôi cũng không vượt được ai cả, tôi cứ chạy một mình 17km như vậy. Đến đoạn quay đầu đầu tiên tôi đã chắc chắn mình không về bét, khá sung sướng. Một thanh niên chạy hùng hục ngay trước tôi, khi đến km4 thì dừng lại ôm bụng thở dốc. Khi tôi chạy đoạn km4-5, khá nhiều runners chạy ngược chiều với tôi đã bắt đầu đi bộ. Khá ngạc nhiên vì họ đăng ký chạy 21km mà lại đi bộ ngay từ km3, tuy vậy, nhìn họ rất hào hứng và tận hưởng, họ vẫy tay chào tất cả những ai chạy ngược chiều. Chạy ngay trước tôi là 3 người trong hội LDR, anh Tuấn Anh đầu trọc, chị Sữa Sữa và anh Dat Bui Quoc, tuy nhiên đến km 10 thì tôi không nhìn thấy anh Tuấn Anh đâu nữa.
Đến km8, tôi vẫn đều đặn uống nước 2km/lần, một lần từ bình nước bên phải, lần sau lại uống từ bình bên trái. Tôi từ chối nước từ các tình nguyện viên ở tất cả các điểm tiếp nước, một phần vì sợ mất thời gian, phần vì họ đưa cả chai, mà uống xong thì chẳng thể xả rác ra đường luôn được, giá như họ cho vào các cốc giấy như một số giải FM tôi xem trên TV thì tốt. Lúc này, RK báo tôi đang chạy với pace trung bình 5:32, tôi cảm thấy vẫn đang rất sung sức, vì thế tôi quyết định sẽ chiến đấu để về đích trước 2h.
Đường chạy của giải Hạ Long cực kỳ đẹp, tôi chạy ngay sát biển, bên cạnh là di sản Unesco Vịnh Hạ Long, tôi cố gắng chào tất cả mọi người tôi gặp trên đường, từ các bạn chạy cùng, đến các anh công an, tình nguyện viên, người đi đường, các bạn chụp ảnh. Điều đó giúp tôi cảm thấy vui vẻ và phấn khích hơn. Đến km10 và km11 tôi phải chạy qua cầu Bài Thơ 1 và Bài Thơ 2, gió thổi ngang từ biển vào hơi ngược chiều, tôi chạy chậm lại 1 chút khi lên dốc và cảm thấy hơi đuối. Sau hỏi lại các anh chị em khác ở LDR, họ cho biết dốc như thế này quá bình thường, chắc tôi sẽ phải bổ sung các bài tập hills vào chương trình tập luyện của mình. Sau khi lên dốc ở cầu đầu tiên, đột nhiên tôi thấy hơi nhói bụng bên phải, tôi hơi giảm tốc và hít thở sâu, khoảng 100m thì hết đau, thật là may. Tin vui đầu tiên cho tôi là tôi đã có PR 10km khoảng 55:xx, từ trước đến giờ lần chạy tốt nhất của tôi là 1:00:54 cho 10km đầu.
Từ km12, đường chạy không còn sát biển mà ngoặt vào trong phố, cảnh đang đẹp đột nhiên xấu hoắc, tự dưng tôi thấy hơi chán, như kiểu đang xem Victoria Secret phải chuyển sang xem Hà Anh với Lê Thuý diễn thời trang. Đoạn này tôi chạy trong tâm lý khá mệt mỏi, chỉ mong sớm được quay lại con đường ban đầu, tuy nhiên tôi vẫn cố gắng giữ pace trung bình khoảng 5:33-5:34, để dành 1 chút nhỡ bị đuối sức trong những km cuối thì vẫn giữ được sub 2h.
Đoạn km 13-15, tôi bắt đầu gặp những người chạy ngược chiều. Dẫn đầu là một đồng chí Tây lông (sau mới biết là Florian), bám ngay sau là em hàng tuyển Quảng Ninh, sau một chút là các cao thủ trong truyền thuyết của hội LDR. Ngay trước tôi chừng 200m vẫn là chị Sữa Sữa và anh Dat Bui Quoc, tôi là bạn RK của chị Sữa nên biết bà này chạy rất gớm, nhưng tôi vẫn nghĩ tầm 2km cuối thử đuổi bà này xem sao. Vòng qua turning point 2 một lúc tôi gặp HLV Lâm và một số anh chị em LDR khác đang chạy ngược chiều, hơi tiếc vì có giải phân cách ở giữa nên không hi-five với Lâm được 1 cái.
Đến km17-18, tôi lại quay lại con đường ven biển, lúc này chỉ nhìn thấy mợ Sữa trước mặt, ko thấy Đạt đâu nữa. Lúc này tôi đã khá mệt, tốc độ bắt đầu giảm, tôi cẩn thận nhẩm tính xem phải giữ pace tầm nào để giữ được sub 2. Từ đoạn này tôi đã chuyển sang uống nước mỗi km một lần. Tôi hi vọng vào việc mình sẽ được chạy xuôi gió ở 2 đoạn qua cầu thì sẽ đỡ mệt hơn. Tuy nhiên, thế x nào mà gió lại vẫn ngược, mà còn có vẻ mạnh hơn lúc tôi chạy chiều đi. Tôi cảm thấy rõ bước chạy của mình chậm hơn, cơ thể bắt đầu mệt đi, và nguy cơ bị mất sub 2 hoàn toàn có thể xảy ra.
Lúc này, tôi chỉ cố gắng để ko bị giảm tốc độ nhiều quá, và giữ sức để bung ở km cuối cùng, ko còn nghĩ đến bất kỳ việc gì khác. Bà Sữa cũng đã bỏ lại tôi khá xa rồi, giờ chắc phải chơi pace 4 mới đuổi kịp, mà tôi chưa từng chạy đc cái pace đó bao giờ. Một lúc thì biển báo km20 cũng hiện ra trước mắt tôi, và lúc đó RK báo tôi đã chạy hết 1:52:xx, tôi bắt đầu dồn sức để tăng tốc, nhưng cũng ko dám chạy nhanh quá vì sợ chuột rút thì xôi hỏng bỏng không, chưa kể chụp ảnh lại không đẹp 😀 Haha, cuối cùng thì tôi cũng thấy vạch đích trước mắt rồi, tôi đập tay với một loạt các em cổ vũ 2 bên đường trước khi ngó xem vợ bác Uc Bu đang đứng đâu, sau khi đã nhìn thấy super photographer này thì tôi chạy chậm lại 1 chút cười tươi để kiếm cái ảnh đẹp, và khi nhiếp ảnh gia ra hiệu là đã chụp xong tôi cắm cổ chạy nốt 20m cuối cùng qua vạch đích, nhưng vì mải mê quá nên quên ko nhìn đồng hồ của BTC xem mình chạy hết bao thời gian.
Vượt qua vạch đích thật là sung sướng, tuy nhiên tôi có cảm giác dừng lại thì sẽ khuỵu xuống ngay, vì thế tôi vẫn tiếp tục đi bộ thêm vài trăm mét để cool down, đồng thời móc điện thoại ra dừng RK, màn hình báo tôi chạy hết 1:57:55s, một kết quả mà đến trong mơ tôi cũng không dám nghĩ mình làm được sau 5 tuần tập luyện.
Sau khi căng cơ, tôi qua quầy của BTC nhận medal for finisher và certificate, nhờ chụp 1-2 kiểu ảnh, gọi điện cho vợ rồi chui vào 1 góc ngồi tận hưởng cảm giác sung sướng và hạnh phúc. Có lẽ tôi sẽ còn race một vài cuộc thi nữa, có thể là dài hơn, khó hơn, oách hơn nhưng cảm giác lần đầu tiên sẽ ko bao giờ có lại được nữa, vì thế sau khi cúng facebook tôi cứ ngồi 1 mình từ từ gặm nhấm cho đến khi HLV Lâm về đích tôi mới ra chúc mừng.
Update: Kết quả chính thức từ BTC là em về thứ 28/55 các VĐV nam, và 36/82 tất cả các VĐV về đích, với thành tích 1:57:27. Quá ngon lành cho lần đầu chạy giải.
Cuối cùng tôi xin nói vài lời cảm ơn và xin lỗi:
Cám ơn Ngài Dang Ngoc Lam đã truyền cảm hứng và hướng dẫn, động viên tôi bước vào môn chạy bộ.
Cám ơn vợ Thu Trang đã ủng hộ tôi trong việc chơi thêm trò chạy bộ.
Cám ơn cô Hương Cong đã chịu khó đưa đón Nhõng Nhẽo suốt các buổi sáng sớm chủ nhật để anh đi tập chạy.
Xin lỗi các anh em ở đội bóng Friday night FC và SS Club FC vì tôi đã không thể tham gia đầy đủ các trận bóng trong thời gian tập trung vào trò chạy bộ vừa qua.