Bà Jill Biden, phu nhân phó tổng thống (nay là ứng viên đã được tuyên bố trúng cử tổng thống) Joe Biden vẫn tham gia giải Komen Race for the Cure – giải chạy vì bệnh ung thư vú. Bà là một marathoner có thành tích cá nhân cự ly FM là 4:30:32. Dưới đây là nội dung trả lời phỏng vấn rất mộc mạc, chân thành của bà do tạp chí Runner’s World thực hiện từ năm 2010.
Có phải bà bắt đầu chạy bộ từ một giải chạy từ thiện?
Tôi bắt đầu chạy bộ sau khi Joe và tôi được đề nghị phát hiệu lệnh xuất phát cho giải Komen Race for the Cure hồi đầu những năm 90. Sau khi bấm còi, chúng tôi chạy để tránh đường cho mọi người và rồi tôi thấy hứng khởi đến mức và tuyên bố: “Tôi sẽ bắt đầu chạy bộ.” Buổi chạy đầu tiên của tôi là vòng quanh khu tôi sống ở Delaware, với cự ly đâu đó khoảng 500m. Tôi cứ thế kéo dài tiếp cự ly cho đến khi bắt đầu mắc nghiện môn này.
Bà thích điểm nào của chạy bộ?
Tôi cảm thấy thật tự do. Tôi thích chạy bộ ngoài đường. Cảm giác đó rất dễ chịu. Tôi cảm thấy hài lòng với bản thân mình, và đó là lý do tại sao tôi duy trì chạy bộ. Tôi bắt đầu chạy lúc khoảng 40 tuổi, và tôi đã chạy bộ được gần 20 năm rồi. Tôi chạy đều lắm đấy. Mặc dù có những lúc trong cuộc sống có những điều khiến tôi phải giảm chạy đi một chút, nhưng tôi luôn quay trở lại với nó.
Bà đã tham dự giải Susan G. Komen bao nhiêu lần rồi?
Ôi, tôi không nhớ được con số chính xác đâu – chắc khoảng 5, 7 lần gì đó. Suốt bao năm qua, tôi còn tham gia rất nhiều giải chạy từ thiện vì bệnh ung thư khác gồm các cự ly 5km, 10km và bán marathon.
Tại sao bà lại tham gia vào giải chạy Komen năm nay?
Năm nay, tôi là chủ tịch danh dự của giải Washington D.C. Race for the Cure cùng với Joe. Đây là năm thứ hai liên tiếp chúng tôi nhận trách nhiệm này và chúng tôi cảm thấy vinh dự được tiếp nối truyền thống ấy. Bảo buổi tối trước giải, Joe và tôi sẽ tổ chức buổi tiếp đón đặc biệt những người sống sót sau bệnh ung thư vú tại nhà mình. Đó là một sự kiện rất đặc biệt, nó cho tôi cơ hội được dành thời gian với những người chiến thắng bênh tật cũng như người thân của họ trước khi vào giải. Chúng tôi rất mong chờ đến sự kiện đó.
Ngoài công việc với giải Susan G. Komen Race for a Cure, bà tham gia rất tích cực vào hoạt động nâng cao nhận thức về ung thư vú. Tại sao điều này lại quan trọng đối với bà đến như vậy?
Hồi đầu những năm 90, tôi có mấy người bạn bị ung thư vú. Một trong số họ qua đời. Tôi cảm thấy mình cần phải làm gì đó và không thể cứ ngồi yên mãi. Là một nhà giáo, tôi nghĩ, hẳn là mình có thể làm được gì đó trong ngành giáo dục. Vì vậy, tôi thành lập dự án Biden Breast Health Initiative và đưa các chuyên gia chăm sóc sức khoẻ đến các trường cấp ba ở Delaware để trò chuyện về các biện pháp giữ gìn sức khoẻ, cách tự kiểm tra vú và phát hiện ung thư sớm. Làm như vậy, không chỉ các thiếu nữ nâng cao được nhận thức mà thông điệp đó còn được các em đưa về nhà cho mẹ và bà, từ đó, bọn họ sẽ trò chuyện với nhau. Chúng tôi đã tiếp cận được hơn 10.000 thiếu nữ.
Một buổi tập hàng ngày thông thường của bà là như thế nào? Bà thường chạy ở đâu, xa từng nào?
Bạn biết đấy, mục tiêu của tôi là chạy mỗi ngày 5 dặm (khoảng 8km) ở tốc độ 9 – 10 phút/dặm (xấp xỉ pace 5:30 ~ 6:30), năm ngày một tuần. Nhưng khi phải gánh các trách nhiệm về giảng dạy và điều hành, hầu như tôi không hoàn thành được mục tiêu đó nữa. Ví dụ như sáng nay, trong bữa sáng, tôi có một sự kiện về ung thư vú ở đây [tại nhà, ở khu nhà ở của phó tổng thống tại Đài quan sát Hải quân Hoa Kỳ ở thủ đô Washington]. Tôi biết quỹ thời gian của mình có hạn, vì vậy tôi chỉ chạy hơn 4 dặm trên máy tập. Tôi cố gắng điều chỉnh bài tập với nơi mình đang ở – có thể là một thành phố khác, hoặc là một nước khác – vì vậy, việc tập luyện sẽ phụ thuộc vào chuyện tôi đang làm gì. Tôi cũng cố gắng kết hợp tập tạ một chút vì đó mới là điều thực sự có ích cho hệ xương. Bài tập cơ bản của tôi là như vậy đấy.
Bà thay đổi việc tập luyện thế nào khi đang tập luyện cho một giải chạy, như hiện nay chẳng hạn?
Những khi chạy giải, tôi thường lên kế hoạch cho bản thân rất nghiêm túc rồi tuân thủ kế hoạch đó hàng ngày. Đó là cách mà tôi chuẩn bị sẵn sàng cho giải Marine Corps Marathon 1998, cũng là giải marathon duy nhất tôi từng tham dự. Tôi từng chạy nhiều giải bán marathon và các giải chạy 10 dặm. Trong 2 tháng tới đây, tôi muốn tập luyện cho giải Army 10-Miler [ở thủ đô Washington], và tôi cảm thấy mình có thể làm được.
Đã sắp gần tới giải diễn ra đầu tháng Sáu này, vậy bà đang đặt mục tiêu như thế nào? Bà định sẽ vẫn chạy 5 dặm hay sẽ nâng cự ly lên?
Thông thường, vì giới hạn thời gian, tôi không chạy được nhiều hơn 5 dặm – thỉnh thoảng tôi có thể chạy lên tới 6, 7 dặm nhưng cũng có lúc tôi chỉ chạy được 3 dặm thôi. Vì lịch của tôi kín cả ngày, nên tôi buộc phải chạy vào buổi sáng hoặc bất cứ khi nào tôi có thời gian, nghĩa là tôi phải dành thêm thời gian để quay về, tắm rửa, thay quần áo và đọc thông tin sự kiện. Tôi phải tính toán tất cả các yếu tố đó.
Kỷ lục cá nhân của bà là bao nhiêu?
Kỷ lục cá nhân của tôi cũng đồng thời là thành tích thời gian duy nhất [trong giải Marine Corps Marathon]. Tôi hoàn thành với thời gian 4:30:32. Mục tiêu của tôi là 4:30 nên tôi cảm thấy mình đã đạt mục tiêu và rất ngây ngất. Phải nói rằng đó là một trong những điểm sáng trong cuộc đời tôi. Tôi trông thấy gia đình mình tại nhiều điểm khác nhau dọc đường chạy. Và nói thật với bạn, khi về đích, tôi cảm thấy mình vẫn có thể chạy thêm được 5 dặm nữa. Adrenaline ngập tràn khắp cơ thể tôi.
Bà có dự định chạy một giải marathon khác không?
Tôi luôn nói rằng mình chỉ muốn chạy marathon một lần duy nhất, nhưng tôi cũng hiểu rằng đừng bao giờ nói không bao giờ!
Vậy hiện nay bà đang chạy bộ cùng đội Mật Vụ phải không?
Ồ, đúng vậy. Đó là một thay đổi lớn trong cuộc đời tôi – tôi thường xuyên có người chạy phía trước và người chạy bọc hậu. Nhưng bọn họ tuyệt lắm. Tôi chỉ bảo họ: “Tôi sẽ phải vờ như các anh không có ở đây,” bởi vì tôi thích chạy một mình, và họ rất tôn trọng điều đó.
Đội Mật Vụ đi theo bà bằng ô tô hay họ thực sự chạy cùng?
Không, họ cũng là người chạy bộ đấy. Họ rất khoẻ mạnh và chạy rất giỏi.
Bà nói rằng bà thích chạy một mình. Tại sao lại như vậy? Có phải bà dành thời gian đó để suy nghĩ hay đó là cách để bà thiền định?
Tôi nghĩ rằng chạy bộ giúp tôi cân bằng trong cuộc sống. Chạy bộ khiến tôi bình thản hơn. Cảm giác ra ngoài đường và thả mình vào cuộc chạy thật là tuyệt. Tôi nghĩ đó là lý do tại sao tôi vẫn duy trì chạy bộ, bởi vì như bạn biết đấy, một khi bạn đã làm được điều đó thì bạn sẽ luôn khao khát được dành khoảng thời gian như vậy cho bản thân.
Vậy, tôi đoán là bà không tập cùng với chồng?
Thỉnh thoảng Joe cũng chạy với tôi, nhưng ông ấy không phải là người chạy bộ. Ông ấy là một vận động viên và tập tành nhiều lắm. Ví dụ như tối qua, ông ấy chơi bóng bầu dục trên bãi cỏ trước nhà với cô cháu gái mê bóng của chúng tôi. Ông ấy chơi nhiều môn thể thao, nhưng nếu bạn là người chạy bộ thực thụ thì bạn sẽ gắn bó với môn này.
Nhưng tôi từng nghe bà có chạy bộ với nhân viên của mình.
Rất nhiều nhân viên của tôi chạy bộ, và tôi thấy thế cũng hay. Khi chúng tôi đến thành phố khác và có thời gian, chúng tôi sẽ ra ngoài đi chạy cùng nhau.
Nhiệm kỳ tổng thống lần này toàn người khoẻ khoắn. Điều đó có khiến bà có thêm cảm hứng không? Tổng thống và đệ nhất phu nhân đều nổi tiếng là có chơi thể thao. Bà từng chạy với Tổng thống hay đệ nhất phu nhân chưa?
Tôi rất thích những gì mà Michelle làm với chiến dịch sức khoẻ Let’s Move! Hãy nhìn thẳng vào sự thật. Chúng ta thực sự cần những điều như thế trên đất nước này để chiến đấu với tình trạng thừa cân ở trẻ em. Tôi thường gặp Michelle ở các sự kiện hoặc chúng tôi lướt qua nhau trên đường đến các buổi họp, nhưng cuộc sống của chúng tôi quá bận rộn. Nếu được chạy cùng nhau thì tốt quá, nhưng trên thực tế, chúng tôi chẳng có thời gian để làm như vậy.
Bà có cảm thấy sức ép phải chạy tốt hơn vì giờ đây mọi người đều biết mình không?
Khi tôi đi chạy, mọi người không nhận ra tôi, như vậy thật tuyệt. Tôi không cảm thấy bị sức ép; tôi không đi chạy để đánh bại ai hay đạt một thành tích thời gian cụ thể. Tôi chạy chỉ vì tôi thấy thích. Tôi chạy cho bản thân mình thôi.
Bà sắp xếp thời gian chạy như thế nào?
Tôi luôn ưu tiên thời gian cho việc chạy bộ. Dĩ nhiên điều đó không phải lúc nào cũng khả thi, nhưng văn phòng của tôi biết rằng chạy bộ nằm trên cùng trong danh mục công việc. Đó là một phần rất quan trọng trong cuộc sống của tôi và tôi luôn cố gắng để thực hiện đúng như vậy.
Bà có bộ đồ tập yêu thích nào không?
Tôi không có đồ tập chuyên dụng nào đâu. Tôi dùng đồ thường thôi, quần đen và áo phông.
Bà có nghe nhạc trong khi chạy bộ không?
Có chứ.
Tôi có thể biết trong iPod của bà có nhạc gì không?
Dĩ nhiên là Bruce Springsteen rồi. [Biden sinh ra ở New Jersey, quê nhà của Bruce] Tôi chả biết còn gì khác không nữa. Mà con tôi đều chạy bộ đấy. Tôi có hai con trai, một con gái và hai cô con dâu, và chúng đều là vận động viên ba môn phối hợp, con trai tôi và vợ của chúng ấy. Vì vậy, khi chúng biết bài hát nào hay ho, chúng lại bảo, “Mẹ ơi, để con cho bài hát này vào iPod của mẹ nhé.”
Session expired
Please log in again. The login page will open in a new tab. After logging in you can close it and return to this page.