Tập luyện trong điều kiện nắng nóng

Luc Phuong Anh

Heat Training

Lục Phương Anh

Trước giờ, mọi người vẫn cứ hay nói về heat training (tập luyện trong điều kiện nắng nóng khắc nghiệt), tôi chưa bao giờ nghĩ nó có thể KHẮC NGHIỆT đến vậy. Hôm nay, thật tình cờ, do kém may mắn (cũng có thể là may mắn vì có ích cho cuộc chơi sắp tới), trời đã vô cùng nắng nóng vào đúng lúc tôi phải tập luyện.

Hoàn cảnh:

Để cho kịp với cuộc chơi ngày 31/8, theo kế hoạch, hôm nay, tôi cần đạt được tối thiểu 30km, cần duy trì thời gian trên đường khoảng 5h. Nếu đến 5h, cơ thể chưa phản ứng gì tiêu cực thì tôi sẽ chạy thêm vài km nữa.

20h20 thứ Bảy (buổi tối trước ngày chạy), trời đổ cơn mưa rào rất to trong khoảng hơn 1h xoa dịu cái oi bức, nóng nực của cả một ngày dài. Mấy người bạn tôi đã rất là háo hức vì ắt hẳn sáng hôm sau thời tiết sẽ rất dễ chịu.

Tuy nhiên, chúng tôi đã quên mất1 điều là mưa cũng có nghĩa là hôm sau trời sẽ ít mây. 6h30, trời trong veo, nắng chan hòa. Ôi! Tôi không muốn ra khỏi nhà tẹo nào.

Kể từ khi tập tành chạy bộ đến giờ,tôi đã rất may mắn vì luôn được tập ở những nơi, vào những lúc thời tiết rất đẹp. Bắt đầu vào tháng 12 ở Hà Nội, một mùa đông không lạnh, không khí cuối thu, đầu đông dìu dìu, rất dễ chịu. Những năm tiếp theo thì ở Thụy Điển, nhiệt độ lúc nóng nhất chắc cũng chỉ quanh quẩn 25 độ C. Rồi về với Hà Nội thân yêu cũng là những ngày tháng 9 mát mẻ. Tôi đã luôn lảng tránh những ngày nắng nóng, đã tự cho phép mình nghỉ ngơi trong suốt mùa hè vừa qua. Nếu không vì hoàn cảnh xô đẩy chắc tôi cũng chỉ làm 1 vài vòng hồ rồi ngồi chơi với các anh em cho vui.

Heat training:

6h35, khởi hành từ nhà trong tâm trạng uể oải và thể trạng mệt mỏi. Tối hôm trước, tôi trót mải xem phim đến hơn 12h mới đi ngủ. Hẹn giờ đồng hồ lúc 3h sáng để chạy cho kịp giờ mà tôi đã không nghe thấy chuông báo thức, 5h30 vật vã rời khỏi cái giường yêu quý. Uể oải xỏ giày! Uể oải nhìn nắng nhảy múa ngoài cửa sổ. Thoạt nghĩ: “Nắng thế này thì chết thôi! Chắc chạy vui vui rồi dừng.”. Nhà cách công viên tầm 3km nên tôi quyết định chạy thẳng đến công viên thay vì đạp xe như mọi khi vì sợ rằng sau 5h đồng hồ,tôi sẽ không còn đủ sức để mang xe về. Kế hoạch hôm nay vẫn là run/walk 20/5 (chạy 20’ rồi đi bộ 5’).

6h55: đúng 20’ thì tôi chạy tới chỗ cây xà cừ huyền thoại 133. Tôi đã dành 5’ đi bộ để mua nước và gửi đồ. Lúc này mắt mũi cay xè, cơn buồn nôn bỗng nhiên kéo đến. Cảm giác giống hệt như cái lần tôi hoàn thành 20km dưới thời tiết oi bức không có gió, nhiệt độ ngoài trời30 độ C hồi tháng 3. Ý nghĩ dừng lại lại thoáng chạy qua.

7h00: tôi bắt đầu chạy tiếp, vẫn theo phương án run/walk như trên. Cũng khá mệt mỏi nhưng càng chạy càng phê, cơn mệt mỏi dần tan biến. Tuy nhiên, đâu đó, cảm giác khó chịu vẫn phảng phất. Khôngkhí đã rất khó chịu, ấy vậy mà người ta lại đốt lá khô trong công viên nữa. Mỗi lần chạy qua đám khói, tôi lại thấy nghẹt thở. Hít bao nhiêu không khí cũng không thấy đủ. Rất may mắn, trên đường chạy, anh Đạt đã chạy với tôi 1 vòng tranh thủ cool down, ai dè cool luôn tới tận 22km :D.

Chạy được khoảng 2 tiếng, cơn lười biếng của tôi lên tới đỉnh điểm. Thấy các anh chị em ngồi uống nước, tôi đã không kiềm chế nổi và dừng lại 5’ dù chưa đến đoạn được dừng. 5’ thành 1x’, sau đó lại bắt quả tang anh Úc Bu đang bí mật chụp choẹt ở góc hồ. 3 anh em Đạt, Khuê và tôi đã tranh thủ làm dáng mất hơn chục phút nữa. Cơ thể được nghỉ ngơi phè phỡn, mọi người được đùa giỡn nên có vẻ cũng hưng phấn hơn tẹo tẹo. Chặng này chạy hiệu quả hẳn! Chưa kể lại bắt được anh Hy Vu dọc đường nên vui lắm! Vui vậy nhưng được 1 quãng, quan sát mọi người, tôi thấy có vẻ như bạn đồng hành bắt đầu thấm mệt nhưng vẫn rất nhiệt tình chạy cùng tôi thêm vài vòng cho đủ HM. Xúc động ghê gớm!

Từ khoảng km thứ 20, tôi bắt đầu chạy 1 mình. Lúc này cơ thể đã bắt đầu kêu ca. Chân bắt đầu mỏi, thân nhiệt tăng, mặt nóng bừng nhưng tôi không thấy có gì đáng lo ngại vì mọi lần vẫn vậy. Đầu gối trái hơi đau giống như mọi lần, cứ qua 20km tự động nó hết nên tôi cũng không suy nghĩ gì nhiều. Ý nghĩ chiếm lĩnh lúc này là: “Mình có nên đổi chiều chạy cho da đen đều hay không? Cứ thế này sợ mai 1 bên đen, 1 bên đỡ đen :D”.

Chạy không có bạn đồng hành được 1 vòng thì tôi thấy chán nản kinh khủng, chỉ muốn dừng lại ngay tức thì. Mỗi lần chạy ngang qua cây xà cừ huyền thoại, thấy bạn đồng hành ngồi đấy thì mừng lắm,tạt qua nói dăm ba câu rồi mới đi tiếp được. Không hiểu sao, cứ lúc chạy thì không sao nhưng đi bộ 1 cái là tôi thấy buồn ngủ kinh khủng. Có lúc, tôi gần như ngủ gật trên đường, cứ để chân đi một cách vô thức.

Đến khoảng km thứ 23 hay 24 gì đấy, tôi bắt đầu cảm nhận được 1 hiện tượng rất kỳ lạ. Cứ khi nào tôi chạy trong bóng râm thì không sao nhưng hễ ra tới đoạn nắng chói chang thì y như rằng lạnh run. Tôi chợt nhớ đến cái lần bị sốt hồi hè. Nửa đêm lạnh kinh khủng nhưng càng đắp chăn càng lạnh, tôi đã phải bỏ hết chăn và bật điều hòa cho mát thì cơn lạnhlại qua đi. Lo lắng kinh khủng! Chập mạch thế này thì tèo! Tôi đã gọi cho“chuyên gia” để hỏi xem nên chạy hay dừng. Hóa ra nguyên nhân là do cơ thể nóng quá, thần kinh cảm giác có tí trục trặc, tôi cần đi bộ cho thân nhiệt giảm xuống.Còn khoảng 800m là đến cây xà cừ, tôi cố chạy nốt rồi tính là sẽ dừng hẳn. Nhìn thấy chị chủ quán, tôi xin vội gáo nước để dội vào đầu rồi ngồi chơi với bạn đồng hành. Sau 20’, tự áy náy với bạn thân và cơ thể bắt đầu nguội nên tôi quyết định chạy tiếp. Lúc này, tôi chỉ có thể nhón nhón bàn chân vì chân đau ghê gớm! Chạy thêm 1 vòng thì bạn đồng hành đi về kèm theo câu nhắn nhủ “1 vòng nữa thôi là được rồi”. “Ừ thì 1 vòng!”. Người đi đường không nén nổi tò mò nên cứ “Con này chắc bị làm sao rồi!” hay “Lại vòng nữa!”…

Hết 1 vòng được hơn 26km, tiếc công cố gắng, tôi làm thêm vòng nữa, 29km, tiếc tiếc lại làm thêm vòng nữa. Lúc này, tôi đã chuyển hẳn sang phương án cả chạy và đi bộ phải được 1 vòng. Cứ đến cây xà cừ sẽ đi bộ sang bên kia hồ rồi chạy tiếp. Bên đấy có cái vạch xuất phát ai đó đã kẻ sẵn, tôi cứ thế mà theo cho đỡ phải động não. Nhưng vòng cuối này quả thực là khắc nghiệt.

Đã đến vạch, đồng hồ chỉ 5h13’, nhưng cơ thể giục tôi chạy ra sức báo hiệu là sức vẫn còn nhưng ý chí thì ngăn cản tôi hết lời. Tôi đành thỏa hiệp với 1 bên, định đi bộ thêm 1 đoạn rồi lại chạy tiếp. Tuy nhiên, đến km thứ 30 thì cơ thể đổi cạ, nhảy sang theo phe bên kia. Bắt đầu bằng việc đùi đau nhói, đùi chán thì đến đầu gối kêu ca, hết đầu gối thì đến bắp chân rồi tới lượt bàn chân. Lúc nào tôi cũng chực ngồi xuống cho sướngcái thân nhưng lại sợ bây giờ mà ngồi thì sẽ không còn đứng dậy nổi. Tôi thấy ân hận vô cùng vì lúc được 30km đã không quay lại mà lại quyết định đi bộ cả vòng, giờ còn tận 1,5 km. Cố được đến 600m, tôi quyết định đi lên cỏ cho nó êm chân. Giờ này cũng nên chiều chuộng chân mình tí, chẳng cần biết có cái biển “không dẫm lên cỏ” có đang lấp ló đâu đó hay không. Mệt mỏi vậy mà đầu óc vẫn kịp tính toán là “VN là nước nhiệt đới, ko có lý gì cỏ không mọc lại được” nên đi khí thế được những tận 60m nữa :D. May phước lúc này nghe thấy tiếng xe quen quen, quay ra thấy “chuyên gia bạn” đi vè vè đằng sau. Còn gì sướng hơn là được ngồi sau xe máy cơ chứ?

Về tới cây xà cừ, mua tạm 10.000 đá chườm chân. Ùi ui, sướng sướng là!

About the Author chay365

follow me on:
  • […] nhiệt độ cơ thể của bạn là 40°C sau khi chạy vào mùa hè, tắm trong nước 1°C sẽ là một trải nghiệm kinh […]

  • […] gió mùa. Chúng ta thường đối diện với nắng nóng cùng nguy cơ sốc nhiệt, hơn là tiết trời buốt […]

  • >
    0 Shares