Trái tim thuần khiết (phần 4)

PHẦN 4

Từ Trung tâm Rockefeller, đường chạy marathon quẹo xuống phía Nam, vòng nhanh qua Quảng trường Thời Đại, lộng lẫy tráng lệ trong lúc cả New York còn đang chìm trong màn tối của bình mình màu xám. Những ứng cử viên vô địch chạy thận trọng, lo ngại ánh sáng mờ ảo, các khúc cua 90 độ, mặt đường khấp khểnh. Họ cùng chung mục tiêu duy nhất: giữ gìn đôi chân cho tới lúc tiến vào mặt đường mềm mại hơn của Công viên Trung tâm. Đó là lúc cuộc đua thực sự khởi tranh.

Ryan Shay trong kì tuyển chọn Olympic 2008

Không ai quan tâm nhiều đến hai vận động viên ít tên tuổi vọt lên dẫn đầu. Đoàn đua di chuyển thành một khối lớn, chậm chạp. Họ hoàn thành hai dặm đầu tiên với tốc độ 5:30 mỗi dặm, cứ như đi bộ. Điều này thay đổi đột ngột khi cả nhóm tiến vào Công viên ở rìa phía Nam, quẹo trái để bắt đầu vòng đầu tiên trong số năm vòng theo chiều kim đồng hồ. Brian Sell tăng tốc, lên 5 phút một dặm. Mọi người đều chờ đợi điều đó ở Sell, một vận động viên dữ dằn như Ryan Shay, người không chấp nhận tốc độ chạy chậm chạp. Giờ thì chính thức rồi – cuộc đua đã bắt đầu.

Alicia Shay đợi ở gần vạch 5 dặm, bờ Đông của công viên, ngay phía Nam hồ Jacqueline Kenedy Onassis. Chỗ đứng này hết sức thuận lợi. Từ đây, đường đua bên Đông và bên Tây chỉ cách nhau khoảng 500 yards [0.46 km – ND]. Nghĩa là Alicia có thể băng qua khoảng cách đó trong dưới 2 phút. Bản thân cô cũng là một nhà vô địch chạy đường trường, vừa dành chức quán quân cự ly 20 km của Mỹ. Và hôm nay cô đang đi đôi giày chạy đua. Cô tính rằng sẽ nhìn thấy Ryan ở vạch 5 dặm, vạch 7 dặm, và mỗi 2 đến 3 dặm sau đó.

8 giờ sáng, Alicia đứng ở mé trong đường chạy, ngỏng cổ hướng về bên trái, mạn Bắc. Hàng trăm người hâm mộ marathon cũng đứng quanh đó. Cô không nhận ra hai vận động viên chạy qua đầu tiên – Michael Wardian và Michael Cox – nhưng tin họ sẽ sớm tụt lại thôi. Cô kiễng cả hai chân, nín thở, chờ đợi tốp đua có những ứng cử viên hàng đầu. Cô hy vọng sẽ nhìn thấy Ryan ở đó, trong tốp đầu tiên, gần sau cùng. Anh sẽ chạy thoải mái và hiệu quả, đúng với đẳng cấp của mình. Thể lực là điểm mạnh của anh, càng duy trì thể lực được lâu, anh càng có lợi thế.

Họ đây rồi. Sell, Abdi, Hall, Meb, thêm hai chục vận động viên nữa. Có cả Ryan. Anh đang chạy chính xác theo cách anh cần chạy, duy trì chính xác tốc độ phù hợp, 5 phút mỗi dặm. Đây là tốc độ mà anh đã luyện tập, tốc độ mà anh và huấn luyện viên Vigil đã cùng nhất trí. “Ở vạch 5 dặm, nhìn anh ấy rất ổn, thư thái, kiểm soát tình huống”, Alicia nhớ lại, “Anh ấy ở phía cuối của tốp đầu, đúng vị trí mà anh ấy muốn”. Cô chạy băng qua công viên, hướng về vạch 7 dặm, ngập tràn hy vọng.

* * *

Ryan Shay đã phản pháo tuyệt vời sau màn trình diễn thất vọng ở kì tuyển chọn Olympic 2004. Tháng Ba năm 2005, anh thắng giải Gate River Run 15K ở Jacksonville, Florida. Đây là chức vô địch quốc gia thứ năm của anh trong vòng 26 tháng. Tám tháng sau, anh có một thành tích tệ hại hiếm hoi trong giải New York City Marathon, bị căng dây chằng bàn chân và chỉ về đích thứ 18. Nhưng anh hiểu điều gì đã xảy ra, anh có thể khắc phục nó.

Trong buổi tối sau cuộc đua ở New York, anh tụ tập cùng đám bạn ở quán Rosie O’Grady, một quán bar Ai-Len nằm ở trung tâm Manhattan. Trong số những người tham gia có một cô nàng vừa tốt nghiệp trường Stanford, và cũng như anh, là nhà vô địch NCAA cự ly 10 000 met – tuy nhiên, anh không biết cô. Tên cô là Alicia Craig.

Dáng người thon thả, khuôn mặt đẹp lấm tấm tàn nhang, tự mô tả mình là một “cô gái Wyoming”, Craig lớn lên giữa đám cao bồi vùng Gillette, Wyoming, tại trang trại rộng gần 60 kilomet-vuông của gia đình. Vì vậy, cô không dễ bị ngợp trước những điệu bộ nam nhi hảo hán. Cô đã nghe kể về Ryan, một gã trai vẻ ngoài lì lợm. Tối hôm đó, sau khi chuyện trò rất lâu cùng anh, cô chẳng phát hiện ra bất cứ dấu vết nào của sự lì lợm ấy. “Anh ấy thật dịu dàng, thật trong sáng, rất dễ bắt chuyện.” Cô kể thêm “Chúng tôi có quá nhiều điểm chung, gần như đến mức kì quái. Tôi nhận ra anh ấy thuộc tuýp người mà, sau khi dành thời gian cùng họ, bạn cảm thấy bản thân tốt đẹp hơn.”

Dẫu vậy, cô rời quán bar trở về trại tập huấn ở California mà không tin rằng mối quan hệ này sẽ đơm hoa kết trái. Cô phát hiện ra anh và cô có thể gặp nhau mỗi dịp thi đấu giải quốc gia. Anh có suy nghĩ táo bạo hơn. Vài tháng sau, anh chuyển đến Woodside, California, trong căn nhà mà Craig đang sống cùng vài thành viên Đội chạy bộ Hoa Kỳ. Ryan nghe kể hội này vẫn tập nhiều bài chạy đường dài xương xẩu, và muốn cùng tham gia.

Ryan Hall, cũng vừa tốt nghiệp Stanford, sống ở kế bên, cùng vợ là Sara. Ryan Hall cũng là thành viên của Đội. Hall chưa gặp Shay bao giờ, nhưng nhớ rất rõ lần đầu hai người chạy cùng nhau. “Chúng tôi tập bài tempo 10 dặm vào ngày thứ Bảy. Hôm sau đó là buổi chạy dài. Tôi và Ian Dobson đang chạy nhẹ nhàng thì thấy Ryan tiếp tục nện gót giày trong bài tập nặng. Ian và tôi nhìn nhau theo kiểu ‘Gã này điên rồi!’ Tôi nhanh chóng nhận ra anh ấy là vận động viên chăm chỉ nhất mà tôi từng gặp.”

Căn nhà chung của Đội không có mấy sự riêng tư cho nửa tá thành viên cư trú, hay cho những khoảnh khắc phù du. Một đêm, khi mọi người đều đã ngủ, Ryan ôm đàn guitar đến hát cho Alicia nghe. “Anh ấy rõ ràng là muốn gây ấn tượng với tôi, vì anh ấy có vẻ bồn chồn lo sợ, cứ vã mồ hôi”, cô nhớ lại “Tôi muốn bảo anh ấy thôi đi, thế tốt hơn cho anh ấy. Nhưng anh ấy vẫn tiếp tục, theo đúng phong cách của anh. Anh ấy chơi đàn và hát suốt hai giờ. Nhiều bài trong số đó – những ca khúc của George Strait và các giai điệu đồng quê miền Tây – là các bản nhạc yêu thích của tôi, dù anh ấy không biết điều đó. Thật vô cùng ngọt ngào.”

Hai người vẫn chưa hẹn hò, nhưng bạn bè có thể nhìn thấy sức hút giữa họ lớn dần lên. Hội bạn cùng Đội bắt đầu trêu chọc Alicia, bảo cô cảnh giác với anh chàng Shay ấy. Mấy anh em của Ryan, khi xem tấm hình chụp anh chụp cùng Alicica, nhận thấy nụ cười khẩy đã biến mất trên khuôn mặt anh, thay vào đó là một vẻ ngoài họ chưa gặp bao giờ. “Bạn chỉ có thể gọi nó là sự ấm áp”, Nate kể, “Rõ ràng là anh ấy đã tìm thấy người phụ nữ phù hợp, và anh ấy biết điều đó. Cuộc sống của anh ấy từ trước đến giờ chỉ là chuỗi ngày dài nghiến răng nỗ lực, tập luyện căng thẳng liên tục. Tôi nghĩ rằng anh ấy sẽ thật sự thư thái khi cuối cùng gặp được người anh ấy có thể cởi mở.”

Rất nhanh, họ có buổi hẹn hò chính thức đầu tiên, nhưng chỉ sau khi Ryan đã kì cọ chiếc xe bán tải Ford F-150 màu mận chín của mình hàng giờ. Rồi buổi hẹn thứ hai. Tối hôm ấy, khi Ryan nắm tay Alicia, nhìn vào đôi mắt nâu nhạt của cô, anh nói rằng cô là người tuyệt vời nhất anh từng gặp. Cô kể lại “Rất nhiều người nghĩ Ryan trầm lặng và kín đáo. Nhưng với tôi, anh ấy trái ngược hoàn toàn. Anh ấy thật cởi mở, thật dịu dàng. Anh ấy tự hào luôn cho đi 100 phần trăm, và đó là cách anh ấy yêu tôi, 100 phần trăm. Tôi chưa bao giờ có cảm xúc nào như thế.”

Gia đình Alicia nhận thấy sự khác biệt. Cô chị Lisa Renee Tumminello, 38 tuổi, lo ngại về tình trạng sức khoẻ của Alicia lúc đó. Trong năm cuối ở Stanford, cô bị ngã ở kí túc xá, 2 năm liền đau vùng đầu cổ, kèm theo các cơn buồn nôn thường xuyên. Thành tích chạy bộ của cô sa sút chưa từng thấy. Đột nhiên, chuyện ấy chẳng còn mấy ý nghĩa. Tumminello nhớ lại, “Khi con bé gần gũi với Ryan, nó có điệu cười rúc rích tôi chưa từng nghe bao giờ. Nó ngập tràn niềm hân hoan của trẻ thơ. Hai đứa thật vui vẻ bên nhau”.

Lễ Tạ ơn năm 2006, Alicia đưa Ryan về Wyoming, làm “bài test của thảo nguyên” – thời điểm cha mẹ cô, các anh chị em, cô dì chú bác, gần hai mươi người, sẽ săm soi anh. Cô không biết anh đã lên kế hoạch xin phép họ cho anh cưới cô. Khi cơ hội đến, đúng lúc Alicia đang khẩn trương làm mấy việc lặt vặt cùng lũ cháu, Ryan đến gặp người lớn trong nhà Craig ở phòng bếp, chắp chặt tay phía trước. Tumminello kể “Cậu ấy chẳng chuẩn bị giấy tờ gì. Nhưng ai cũng nhận ra khuôn mặt cậu ấy ngập tràn tình yêu. Chẳng úp mở gì, cậu ấy nói muốn chăm sóc Alicia suốt cuộc đời. Nói được nửa chừng, cậu ấy nhận ra mình vẫn đội mũ trên đầu, thế là cậu bỏ mũ xuống và lúng búng xin lỗi. Điều buồn cười là cả nhà tôi chẳng ai để ý gì chuyện đó. Cậu ấy thật đáng yêu.”

Tối hôm ấy, Ryan xáo tung Internet, đặt hàng một nhẫn đính hôn bằng kim cương. Anh dự định sẽ cầu hôn vào lễ Giáng Sinh. Nhưng sau khi đã vượt qua “bài test của thảo nguyên”, anh không thể kìm giữ sự phấn khích của mình nữa. Hai hôm sau, trong một căn phòng nhỏ ở Colorado, anh quỳ xuống, cầu hôn cô, tháo chiếc nhẫn Notre Dame to lớn của mình, lồng vào ngón tay nhỏ nhắn của Alicia. Cô nhớ lại “Thật quá dễ thương. Dĩ nhiên là tôi đồng ý”. Thế rồi Ryan với lấy đàn guitar, lần này anh hát những ca khúc yêu thích của mình. Không còn áp lực gì trong phòng, chỉ có sự ngọt ngào của tình yêu.

Hai người kết hôn vào ngày mùng 7 tháng Bảy tại Jackson Hole, Wyoming, với đỉnh núi Moran vươn cao bao bọc họ, trên nền trời hoàng hôn lộng lẫy. Khi Alicia chọn ngày này, cô chỉ đơn thuần muốn sắp xếp đám cưới của mình gần đám cưới một người họ hàng vào tuần trước đó. Cô không nhận ra 7-7-07 là ngày nhiều cặp đôi thích làm đám cưới. Ryan phát hiện ra một ngày nữa có cùng mô-típ con số ấy. Thế vận hội Bắc Kinh sẽ diễn ra ngày 8-8-08. Anh tin đó là điềm lành.

Trong ba tháng kế tiếp, khi anh tăng khối lượng luyện tập, chuẩn bị cho kì tuyển chọn, cô không nhận thấy điều gì bất thường. Tất nhiên, anh có đau vài nơi, điều dễ hiểu khi tập chạy 140 dặm mỗi tuần. Nhưng chỉ có vậy. Lần xét nghiệm máu cuối cùng của anh trước giải đua cho kết quả tốt chưa từng có. Máu đua tranh tới cùng, anh không chịu được kết quả của anh lại ngang với cô, và chỉ ra tất cả các chỉ số xét nghiệm mà anh “đánh bại” cô.

Ngày mùng 2 tháng Mười Một, một ngày trước giải đấu, Ryan và Alicia cùng hai vợ chồng Ryan và Sara Hall chạy nhẹ nhàng trong Công viên Trung tâm. Sara và Alicia là bạn đồng môn trường Stanford, Sara còn là phù dâu của Alicia. Hai người đàn ông chuyện trò về những thứ vẩn vơ, và ngừng chạy sau 4 dặm. “Thật tệ là tôi không nhớ lắm về buổi chạy ấy” Hall kể lại, “anh ấy vẫn giống như Ryan mọi ngày”.

Cánh phụ nữ cùng chạy thêm 4 dặm nữa, giải trí bằng các câu chuyện về cố tật của chồng trước giải đấu. Sara bảo, Ryan của cô không chịu ăn ngoài tiệm trước những cuộc đua quan trọng. Cô phải mang theo nồi hâm để nấu spaghetti cho anh trong phòng khách sạn. Alicia kể, Ryan của cô có thể nói to những điều xuẩn ngốc trước giải đua, điều không ai nghĩ có thể gặp ở một người nghiêm túc, quy củ như anh.

Buổi tối hôm ấy chứng thực tình yêu của hai người. Sau bữa tối cùng cha mẹ Alicia, sau khi tạt qua một cửa hiệu để Ryan mua cho Alicia thanh sôcôla cô ưa thích, cặp đôi về nghỉ tại phòng khách sạn. Ryan không thể kiềm chế chơi đùa với Alicia. Anh nắm chặt tay cô, không thả ra. Cô cần vào phòng tắm? Rất tiếc, anh sẽ không buông tay cô, dù thế này cũng không. Khi cô quay lại, anh lại ôm cứng lấy cô. Alicia nhớ lại “Một trong những nghĩa vụ trong đời của anh ấy là làm tôi cười. Chúng tôi đã có một buổi tối tuyệt vời, không lo nghĩ. Tôi nghĩ ngày mai anh ấy cũng sẽ chạy như thế.”

Phần 1

Phần 2

Phần 3

Phần 4

Phần 5

About the Author chay365

follow me on:
  • […] Trái tim thuần khiết (phần 4) […]

  • […] Trái tim thuần khiết (phần 4) […]

  • >
    37 Shares