Alicia không nhìn thấy Ryan ở vạch 7 dặm, nhưng cô không lo ngại. Đoàn đua vẫn còn đông, dính chặt lấy nhau. Không nghi ngờ gì cả, Ryan đã ẩn mình ở giữa, bằng lòng với việc để cả tốp kéo mình đi. Khi bạn làm như thế, chạy bộ trở nên không tốn sức, và bạn dự trữ được cho quãng đường kể từ sau dặm số 20. Ryan đang ở vị trí hoàn hảo. Alicia chạy thật nhanh ngang qua công viên, đến vạch 9 dặm, để chào đón anh ở đó.
Điện thoại của cô đổ chuông. Phil Wharton gọi. Anh có tin xấu. Một người bạn vừa báo Ryan bị ngã. Có vẻ như anh đập đầu xuống đường. Wharton đang phi đến chỗ đó, gần nhà thuyền trong Công viên. “Tôi sẽ gọi lại ngay”, anh bảo.
Wharton đến nơi đúng lúc tổ cấp cứu đang đẩy cáng chứa Ryan lên xe cấp cứu, đóng lại cánh cửa phía sau anh. Anh nhìn thấy một phụ nữ, rõ ràng đang căng thẳng. Sau này, anh nhớ lại, “Cô ấy kể cô là bác sĩ, nhưng không liên quan đến giải đua. Mắt cô ấy ngấn nước. Cô đã ép tim cho Ryan trong 8 phút, nhưng không thể làm anh tỉnh lại.”
Khi chiếc xe cấp cứu phóng vụt đi, Wharton gọi lại cho Alicia. “Họ đang đưa Ryan đến bệnh viện Lenox Hill. Hẹn chị ở đó.”
Alicia hỏi đường một viên cảnh sát. Giờ đây, cô thực lòng cảm ơn vì mình đã đi đôi giày chạy đua. Cô chạy cắt ngang bãi cỏ, ra khỏi Công viên ở mạn Bắc bảo tàng nghệ thuật Metropolitan, và băng qua Đại lộ số Năm, sau khi đã ngó nhanh xe cộ. Cô rẽ xuống Đại lộ Công viên và gặp Wharton ở chỗ đối diện phố 77, cách bệnh viện một khối nhà. Cô chỉ mất 6 hay 7 phút để chạy từ Công viên Trung tâm tới đây. Ở bàn tiếp đón, cô hỏi về Ryan, và vẫn tiếp tục chạy.
Cô đến một căn phòng. Dường như có gì không ổn. Quá lộn xộn. Khung cảnh hỗn độn. Các bác sĩ chạy qua chạy lại một cách điên rồ. Cô không nhìn thấy Ryan, và tự hỏi có phải mình đến nhầm chỗ không. Để chắc ăn, cô len vào ngó. Đúng là Ryan. Ai đó đang làm gì đó trên ngực anh.
Một bác sĩ dắt Alicia sang phòng bên và giải thích tim Ryan đã ngừng đập. Họ không thể làm nó đập trở lại. Các từ ngữ cứ trôi tuột đi. Chúng thật vô nghĩa. Tim không đập? Làm sao lại thế được? Ryan bị chấn thương ở đầu cơ mà. Ngay cả khi đúng là tim không đập, cô đã nghe nhiều câu chuyện, xem nhiều bộ phim. Có các bản điện cực sốc điện, chúng luôn luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ. “Tôi không tin vị bác sĩ. Tôi nghĩ ông ấy thuộc loại người luôn đặt ra các tình huống tồi tệ nhất. Tôi biết Ryan sẽ ổn thôi.”
Cô chờ đợi một tin tốt. Nó không bao giờ đến. Vài phút sau, một bác sĩ nói “Xin lỗi, chúng tôi không thể làm gì hơn được cả.”
Căn phòng dần dần trống vắng. Alicia lại có Ryan cùng với cô. Trong một giờ, hoặc lâu hơn nữa, cô nắm tay anh, như cách anh đã nắm tay cô đêm qua. Cô chờ anh mở mắt. Cô ôm lấy anh và đợi anh thở trở lại. “Tôi tin rằng anh ấy có thể. Tôi biết anh ấy sẽ quay lại. Anh ấy vẫn đầy sức sống. Người anh ấy rất ấm. Như thể chúng tôi đang nằm trên giường và ôm lấy nhau.”
* * *
Cuối tháng Mười Một, Alicia trở về căn nhà của hai người ở Flagstaff. Bạn bè và gia đình cảnh báo cô không nên làm thế. Cô thú nhận cảm thấy “rất sợ hãi” trong lần đầu quay lại. Rồi cô nhận ra mình thấy dễ chịu ở Flagstaff hơn bất cứ nơi đâu, với những bạn bè chung, những địa điểm hai người thường lui tới, những vật dụng của Ryan còn lưu lại khắp căn nhà.
Lauren Fleshman, bạn cũ của cô hồi ở Stanford, sẽ tới ở cùng cô trong tháng Mười Hai. Tháng Một, Sara và Ryan Hall, người đã vô địch kì tuyển chọn vừa rồi, cũng dự định ghé qua. Sau đó còn nhiều người nữa. “Căn nhà này sẽ chật kín người”, cô nói, khẽ cười, “Chẳng có đủ giường cho tất cả.”
Một khoảng lặng ngắn. Đã gần một tháng kể từ buổi sáng chồng cô ra đi. Rồi cô tiếp tục, “Tôi ổn. Không gì có thể làm dịu bớt nỗi đau mất Ryan. Người khác có thể sẽ giận dữ. Nhưng tôi hoàn toàn ổn, nhờ vào tình yêu, quyền năng, và ơn huệ của Chúa Trời. Tôi biết ơn vì mình đã có một gia đình tuyệt vời và những người bạn tuyệt vời.”
Sau đó, Alicia chia sẻ về sự nghiệp chạy bộ của cô, về tương lai. Cô kể, Ryan góp công lớn giúp cô quay trở lại và có màn trình diễn mạnh mẽ năm 2007. “Anh ấy hiểu tôi yêu chạy bộ nhường nào. Anh ấy không cho phép tôi bỏ cuộc, ngay cả khi tôi rất suy sụp. Anh ấy là người bạn tốt nhất, và là fan hâm mộ số 1 của tôi.”
Cô muốn tiếp tục chạy bộ, theo đuổi giấc mơ của cô, giấc mơ tương tự Ryan: tham gia đội tuyển Olympic tranh tài ở Bắc Kinh tháng Tám tới. “Đó chính xác là những gì anh ấy kì vọng. Tôi không thể kì vọng thấp hơn ở bản thân mình. Tôi sẽ không kì vọng thấp hơn.”
Alicia sẽ tranh tài ở nội dung 10 000 met trong kì tuyển chọn Olympic ở Eugene, Orgeon, vào tối thứ Sáu, ngày 27 tháng Sáu. Cô sẽ chạy trên sân vận động của Pre, nơi Ryan ghi chiến tích đẹp nhất của anh vào năm 2001. Sự so sánh thật hoàn hảo. Nhưng kì tuyển chọn vô cùng khắc nghiệt: một ngày, một cuộc đua, một phụ nữ đối diện với con đường. Chẳng có gì đảm bảo cả. Chẳng có gì. Ở giải vô địch quốc gia hè nằm ngoái, Alicia về đích thứ tư. Cô cần cải thiện ít nhất một bậc nữa. Với những gì đã xảy ra với Ryan, cả thế giới sẽ dõi theo cô. Sẽ có rất nhiều áp lực.
“Sau tất cả những gì tôi đã trải qua, áp lực không là gì cả”, cô nói “Sự kì vọng của mọi người chẳng là gì với tôi. Tôi có cách giải quyết của mình. Và tôi có đam mê của Ryan. Anh ấy tin rằng chạy đua cần phải thú vị, tôi cũng tin như thế. Khó khăn duy nhất là tôi sẽ thi đấu mà không có Ryan ở bên.”
Cô giữ vẻ cương nghị, hơi run rẩy đôi chút, rất giống lần cuối mọi người gặp cô. Đó là trong đám tang Ryan ở Central Lake hai tuần trước đó. Vào buổi tối trước lễ tang, Quinn Barry và vài người khác tổ chức một buổi chạy tượng niệm quanh sân vận động trường phổ thông Central Lake, được thắp sáng bởi những ánh đèn phản quang lập loè. Mọi người không nhất thiết phải chạy. Có thể chỉ đi bộ. Có thể chỉ đến và cúi đầu. Barry nói, “Tôi biết mọi người muốn một địa điểm để có thể đến và tưởng nhớ Ryan.”
Họ đã tới, trong bốn đêm. Bạn bè. Người thân trong gia đình. Các bạn học cũ. Các học sinh đang theo học trường Central Lake. Những huấn luyện viên biết và ngưỡng mộ Joe và Susan Shay và những năm họ cống hiến cho đội điền kinh trẻ. Những người dân trong vùng không biết Ryan hay bất cứ ai nhà Shay, nhưng được nghe câu chuyện và thấu hiểu sự mất mát, không chỉ với gia đình anh, mà với tất cả các thị trấn nhỏ bé, nơi những giấc mơ có thể dễ dàng bị tổn thương.
Đêm thứ Năm, đêm chạy tưởng niệm cuối cùng. Cơn mưa nặng hạt cùng nhiệt độ 2 độ C không ngăn được gần 200 người đến để bày tỏ lòng tiếc thương. Roger Send cùng con gái Amanda, 17 tuổi, đã lái xe tới từ Traverse City, cách đó 40 dặm về phía Nam. Họ gặp Ryan trong giải chạy băng đồng năm ngoái. “Anh ấy dạy tôi cách sử dụng gel năng lượng để cải thiện sức bền”, Amanda kể, “Anh ấy bảo tôi không được để bất cứ ai làm mình ngã lòng khi chạy bộ. Tôi cần luôn giữ được sự tích cực và tập trung”. Họ biết Ryan đã ngã ở vạch 5,5 dặm trong Công viên Trung tâm, và quyết định sẽ hoàn thành nốt cuộc đua marathon giúp anh, bằng cách chạy tiếp 20,7 dặm quanh sân vận động trường Central Lake. Mất gần 4 giờ đồng hồ, nhưng họ đã đạt được mục tiêu.
Ngày Chủ nhật, tám hôm sau kì tuyển chọn Olympic, Ryan về nơi yên nghỉ sau một lễ tưởng niệm chật cứng người tham gia ở nhà thờ Harvest Barn. Ryan và Alicia đã đến đây vài lần, rất thích điểm đặc trưng của nó – dàn tụng ca gồm 10 người chơi đàn và hát. Lễ tưởng niệm kéo dài ba giờ đồng hồ, gồm những bài phát biểu ngợi ca Ryan của ba người đàn ông tên Joe quan trọng trong cuộc đời anh: Joe Piane, huấn luyện viên của anh ở Notre Dame; Joe Vigil, huấn luyện viên khi anh thi đấu chuyên nghiệp; và Joe Shay. Bằng một giọng khẽ khàng run rẩy, Joe Shay kể với mọi người rằng con trai ông là một người đàn ông rắn rỏi, cương quyết, “Nhưng tôi thích nhớ đến nó hơn bằng các từ như tình cảm, yêu thương, chân thành, chu đáo, chung thuỷ.”
Khi buổi lễ sắp kết thúc, ban nhạc nhà thờ chuẩn bị chơi bản cuối cùng, “Blessed Be Your Name”. Cha xứ nhìn xuống Alicia, hỏi cô muốn phiên bản gốc, nhịp điệu nhanh. Hay trong giờ phút đau buồn này, liệu cô có thích một phiên bản “trầm lắng” hơn?
Alicia không chút do dự. Cô chỉ có một lựa chọn duy nhất. Tiết tấu nhanh.
Session expired
Please log in again. The login page will open in a new tab. After logging in you can close it and return to this page.
[…] Phần 5 […]