Đây là lần thứ 2 tôi tham dự VMM, sau lần trước ở cự li 42km. Vì thế, lần này đối với tôi Sapa nói riêng và VMM nói chung không còn quá lạ lẫm. Tuy nhiên, cự li 70km giúp tôi bớt đi cảm giác “chai sạn” cảm xúc bởi sự khó lường tiềm ẩn của nó. Ở VMM14, chỉ có 5 người tham gia chạy 70km (có cả Finisher lẫn DNF) và duy nhất 1 người viết lại review nên với tôi route 70km vẫn còn chút bí ẩn “sau màn đêm” mà tôi không tiếp cận được dẫu rằng những anh em đi trước có rỉ tai tôi đoạn ấy “như thế như thế”. Cũng có thể Thi và những người còn lại mắc hội chứng “runners’ blue”. Sự trống rỗng, khoảng lặng mênh mông sau mỗi cột mốc vượt ngưỡng bình thường mà họ chinh phục được. Ấy là tôi đoán vậy, có thể mỗi người có những vướng bận riêng chưa thể bước tiếp sang những cuộc chinh phục mới. (Quên mất, có “chiến binh” Thành nhịp-đập-dại-khờ vẫn tham gia lần này 😉
Dẫu sao tôi đã có kinh nghiệm đối phó 42km cuối và bài toán chủ yếu là xử lý 30km (3 Checkpoint) đầu tiên như thế nào gọn ghẽ, tối ưu nhất. Cũng cần phải nhìn nhận rằng, tôi của VMM15 đã chuẩn bị tốt hơn nhiều so với VMM14 cả về thể lực, sức mạnh và tinh thần. Tôi tin nếu như chân cẳng không có vấn đề trước giải thì 90% tôi sẽ hoàn thành, 10% DNF tùy thuộc độ hên xui nếu chẳng may dính phải chấn thương trên đường.
Trước giải, anh Minh Mít “ép” tôi cá cược thời gian hoàn thành, ai thua sẽ góp chút tiền vào 1 quĩ thiện nguyện nhỏ bất kì. Ban đầu, tôi bị “làm giá” 12h song nhìn lại VMM14, Trịnh Bằng – người (gốc) Việt có nhiều kinh nghiệm tham gia các giải marathon lớn & ironman trong 20 năm cũng phải mất hơn 12 giờ mới hoàn thành. Tôi lôi anh Luong Pham vào để thăm dò dù gì tôi va chạm với anh nhiều trong quá trình tập luyện, nhưng anh Luong cũng rất tỉnh, “né” bảo mục tiêu thì linh động tùy tình hình thực tế trên đường, bản thân lựa chọn chạy 70km đã là một áp lực rồi, không muốn bị áp lực thêm. Một số anh em khác, người thì mục tiêu Finish, người chọn mốc 14h, 16h. Căng!
Tôi hẹn anh Mít khi nào đặt chân lên đến Sapa sẽ trả lời, bởi lẽ nếu vì lí do nào đó tôi mặc kẹt không đi Sapa được thì kèo chơi cũng dở hơi. Hơn nữa, một tuần trước giải tôi vấp ngã đầu gối trái vào mô đá khá lãng nhách khiến mấy hôm sau đó tôi không dám chạy (nhẹ) thêm mà chỉ tập core để duy trì.
Do chạy 70km, tôi quyết định lên Sapa sớm hơn 1 ngày để có thời gian thư giãn. Cả ngày hôm đó, tôi gặp rất nhiều anh chị em trong cộng đồng chạy bộ từ Nam ra Bắc đổ bộ đến Sapa. 1 ngày vẫn quá ngắn ngủi, đến buổi tối cuối cùng load carb cũng vội, chỉ kịp ních đầy bụng, bắt tay chúc may mắn tất cả anh chị em có mặt rồi nhanh chóng rút lui về nghỉ sớm.
Như các đêm trước race khác, giấc ngủ của tôi chập chờn lăn lộn cả đêm (không rõ bạn cùng phòng với tôi có ngủ ngon không :D) chất lượng giấc ngủ chỉ ở mức 15% có lẽ do thần kinh bị ức chế khó ngủ ngon được. Đêm thứ 5 tôi cũng chỉ ngủ được 4 tiếng (2h mới ngủ sau màn tâm sự mùi mẫn với zai :)) 6h đã dậy…ngắm trời mưa qua khung cửa sổ rồi chạy thể dục buổi sáng dạo quanh thị trấn cùng các anh chị em khác).
1.30am tôi quyết định trở dậy trước chuông, thực hiện vài động tác yoga đơn giản ngay trên giường để căng cơ và thư giãn. Sau đó làm các thủ tục cần thiết (đi khua gọi các phòng 70km, tắm, ăn lót dạ (một chút cơm lam, tiếc là buổi tối tôi không tìm được hàng xôi để mua cho bữa sáng), bôi bột chống chaffing, uống 2 viên bổ sung magie…) và màn cuối cùng là “lên đồ”, y như một nghệ sĩ hóa trang trước khi lên sân khấu trình diễn vậy.
2.30am tôi và 2 anh Thành, Cường đi bộ ra chỗ pickup bus. Con phố nhỏ vắng lặng trong ánh sáng nhờ nhờ nhưng đến chỗ tập kết thì đã lố nhố các runner người nước ngoài. Tôi nhận ra ông Doc, một người khá cao tuổi đang làm ở ĐSQ Mĩ. Chúng tôi vẫn thường trao đổi, động viên nhau qua…runkeeper, một app tốt free dành cho người chạy bộ. Tôi hỏi qua Doc xem tình hình vai của ông đã ổn chưa. Trong tháng cuối, ông Doc* cày milage rất ghê trong khi tôi đã “xả” dần khối lượng tập.
3am, anh Foolish quên balo trong phòng phải quay lại lấy nên tôi và anh Cường lên xe trước. Thời gian chính xác đến từng phút, không có cao su. Con đường lên Topas Ecolodge, điểm xuất phát và cũng là đích của cự li 70km, xấu tệ. Xe lắc lư trên con đường lởm chởm ổ trâu. Ngoài kia, trời vẫn khô ráo nhưng chớp giật liên hồi. Có cơn mưa nào ghé qua thăm chúng tôi tại Startline?
Tôi hỏi anh Cường đã ăn sáng gì rồi cả 2 tư lự mỗi người chìm vào khoảng lặng. Xe dừng bánh, rất đông VĐV đã đến trên các chuyến xe trước. Tôi và anh Cường nhanh chóng ra gửi đồ để đỡ mất thời gian xếp hàng chờ đợi. Tôi bật trước Runkeeper chấp nhận thời gian dôi ra vài phút dù sao dt cũng chỉ là sơ cua cho chiếc đồng hồ garmin 310xt, chuyển sang plane mode để tiết kiệm pin và không cho phép ai khiến mình phân tâm trên đường chạy, trừ khi tôi muốn gọi (chắc chắn chỉ có thể là tín hiệu S.O.S).
Lần lượt, các anh em chiến hữu Seven, anh Dzung, Phuong Anh, Tín, Tu Hoang, các anh em VNG tham dự 42 năm ngoái Minh Le, Hoang Tien,…những cái bắt tay vội vã, 1 kiểu chụp ảnh chung cũng vội vã. Tôi nhanh chóng đi lên chiếm vị trí hàng đầu ở vạch xuất phát (kinh nghiệm rồi :D) để được lên ảnh và có ưu thế xuất phát. Không có màn đếm lùi, tất cả lao đi trong bóng sáng loang loáng của những chiếc đèn pin. Trên bầu trời, những tia chớp vẫn lóe sáng…
Asger (Race Director) cảnh báo đây là cuộc đua 70km chứ không phải 1km nên hãy liều liệu bởi 6km đầu tiên là đường nhựa có thể mang lại sự hứng phấn quá đà cho các racer. Cuốn theo tốp đầu, tôi cảm nhận rõ không có đồng đội nào gần mình. Liếc ngang, tôi loáng thoáng nhận ra Sanya Khanchai, nhà vô địch người Thái tại giải The North Face 100® Thailand 2015 với thành tích 10h14’, ứng cử viên số 1 của giải, rồi bóng dáng Sam, quán quân cự li 42km năm ngoái, dĩ nhiên cả anh Cuong Doan cũng mất dạng sau km đầu tiên.
Dẫu biết phải biết tiết chế nhưng tôi thấy mình vẫn chạy ở mức thở thoải mái pace 6.x nên cứ thế chạy bám tốp đầu, có lẽ khoảng top25. Thay vì bật đèn pin liên tục, tôi tắt đèn ở những đoạn đã định hình không có mấp mô và chạy dựa vào ánh sáng đèn của các VĐV khác. Tôi không chắc tuổi thọ pin đèn sẽ trụ được bao lâu nên tiết kiệm (vừa phải) được chút nào hay chút ấy. Những chỗ có ổ gà/trâu, tôi chủ động “quét” hết mặt cắt đường cho bản thân và cho cả các bạn chạy khác soi nữa (công nhận đèn pin anh Hoang Ha Tan cho mượn sáng thật). Hết 6km, đoàn rẽ lối vào bản, có những tảng đá lớn trơn buộc đội Crew cử mấy người đứng giám sát hỗ trợ an toàn cho các VĐV. May lúc này, trời vẫn chưa mưa. Ngước mắt ra phía xa xa, ánh đèn pin loang loáng theo một dải dài hướng lên cao. Có lẽ đó là nhóm dẫn đầu đang vượt núi. Tôi để ý mọi người đều tránh dẫm vào ổ bùn quá sớm. Đường còn dài, không ai dư thừa sức để vác thêm đống đất cho đẫm chất trail với đoạn đường còn khô. Trời vẫn còn quá tối để show cho mọi người thấy mình bẩn thỉu quằn quại như thế nào. Có đôi chỗ qua đoạn hẹp, cần bám bụi trúc (hay cây gì đó tương tự) 2 bên tôi buộc giở găng tay gài kim băng ngay trước ngực ra đeo một lúc rồi lại cất đi. Đôi găng này chắc chắn tôi cần dùng nhất ở cung CP3-4, chưa thể liệng “bảo bối” đi được 😀 Gần hết CP1, nhịp độ (chứ không phải tốc độ) vẫn tốt, tôi quyết định mục tiêu gần nhất là nằm trong Top30 khi checkin, điều mà tôi không nghĩ đến trước khi race. Cập bến, kí (không quên kèm smiley icon), ăn chuối, lôi dt selfie (chủ yếu là chụp mấy tờ checkin để sau này xem lại & đối chiếu). Hình như tôi không đổ thêm nước, 12km đã qua khá nhẹ nhàng, tôi uống không đáng kể. Thật đúng đắn khi tối hôm trước nghe anh Cuong Doan mách chỉ nên mang khoảng 1 lít nước vì mấy chặng đầu chạy đêm trời mát đâu cần nước mấy. Tôi rút bớt đi từ 2l còn khoảng 1,2l nước trắng + 330ml nước điện giải (1lon đổ vào túi softflask) + 500ml nước có hòa 1 gói Oresol. 5:58-4:05 CP1.
Đường từ CP1-CP2 có thể gọi là cung của suối và cầu. Tiếng suối reo róc rách dưới chân con đường uốn lượn, bắc ngang là những chiếc cầu treo kiên cố hay những chiềc cầu nhỏ thô sơ mà người chạy phải nhón chân nhè nhẹ. Khung cảnh quá đỗi nên thơ cho buổi sáng tinh mơ trong lành. Chắc không ít VĐV nước ngoài cũng sẽ tiếc rẻ giống như tôi vì không nán lại được lâu hơn. Tôi vẫn cố gắng duy trì nhịp điệu nhưng lúc này tôi đã ở ngưỡng Top50. 7:39-5:58, vậy là 1h41′ cho đoạn này. Tôi mất 6-7′ dừng lại đây để ăn&chụp. Tại đây, tôi gặp 3 bạn có thực lực tốt của SG: Nam Do (chạy trước ngay từ đầu nhưng gậy trục trặc nên bị tụt lại), Thanh Dat & Chi Nguyen. Các bạn này rảo bước trước mà vẫn gặp được chứng tỏ họ nghỉ ở đây lâu hơn tôi chút. Sau khoảng 21km, hai bắp chân tôi bắt đầu nhói lên. Cũng dễ hiểu khi tôi bị “pressing” liên tục, có những lúc tôi dẫn đầu 1 nhóm 5-6 người, hoặc chấp nhận tụt lại “núp gió” phía sau hoặc căng mình làm lá cờ đầu dưới sức ép của đoàn quân phía sau nhăm nhăm “thúc vào đít”. Những ai định đi nhanh hơn pace chung của cả nhóm dĩ nhiên có thể “excuse me” để xin phép tiến lên trước nhưng có vẻ như ai cũng pace đều đều như vậy nên cứ dền dứ một lúc.
Nếu 2CP đầu phảng phất nét “phố trong núi” khi đi qua làng bản thôn xóm thì CP2-3 là cung của thiên nhiên, của ruộng đồng. Những thửa ruộng lúa vàng còn chưa gặt nặng trĩu bông nhưng ngay dưới chân của các racer trên lối đi rất nhỏ ven bờ nếu không phải là thứ nước bùn đen như nước cống, thì cũng là hỗn hợp nhão nhoẹt bùn với cứt trâu thum thủm. Thật tuyệt vời! Bạn không thể mong đợi hơn sự tương phản nào rõ rệt hơn thế. Đây là một trong hai cung thú vị nhất bên cạnh cung CP3-4. Hai bạn người Thái Lan không tiếc lời thốt lên “wow” “amazing”. Trời mưa mỗi lúc nặng hạt hơn, những bóng người đổ leo lên dốc trong khung cảnh mưa táp vào mặt, xung quanh không gian bao la. Bên phải vách núi, bên trái thung lũng lúa vàng, trước mặt con dốc không có điểm dừng và phía trên những giọt nước mưa rát mặt đủ làm rùng mình những con người đang nhẫn nại leo dốc. Khung cảnh quá đỗi hùng tráng. Ra đến quốc lộ, một lũ khùng chạy ngược chiều các xe ô tô hối hả lướt qua dưới cơn mưa nặng hạt. Chắc họ cũng chỉ nghĩ đây là trò chơi của các bạn Tây thôi. Khi mấy bạn nước ngoài hỏi, mày từ đâu tới, bảo tao người Việt. Có lẽ họ cũng có tí chút ngạc nhiên vì ultra trail còn quá mới ở VN và người Việt tham gia những cuộc đua khắc nghiệt như thế này rất ít. Bỗng dưng tôi nổi máu màu cờ sắc áo VN. Mình không thể chạy tệ được, ít ra không nằm trong nửa tốp cuối của đoàn, lý tưởng nhất là Top50. Cứ thế tôi, 2 bạn Thái Lan, 1 bạn Singapore, 1 bác áo đỏ, 1 bác quấn khăn đầu luôn thấy nhau trong tầm mắt suốt 2,3 checkpoint.
Đến chỗ rẽ quen thuộc vào rừng tiến đến CP4 đây rồi, cái bậc vẫn cao như thế, tôi bèn lôi đôi găng tay thần thánh để tiếp đất bằng 4 chi. Móa, mới vào mà đã toàn thấy bùn là bùn:)) bùn tuôn chảy như dòng nham thạch. Mới có 1 năm mà trông dung nhan em tàn tạ vậy :)) không còn nhận ra lối đi lơ thơ cỏ. Bùn bùn bùn khắp mọi nơi. Đã thấy đuôi 42 lững thững “đi dạo”, toàn là người nước ngoài. Tôi phải đi sau 3 bạn Tây một lúc, không vượt lên được chỗ đường trơn hẹp. Ở đây ai có giày ngon hay liều, người đó thắng. Tôi cũng không là ngoại lệ khi 2 lần vồ ếch, trong đó 1 lần đau điếng, bọc tay phải rách mất 1 miếng. Mấy thanh niên dân tộc đứng ở đầu dốc cười thích thú 😀 mà đúng là vui thật. Tôi thấy dễ chịu, cũng có thể vì tôi thấy rất yên tâm với đôi giày Salomon Speedcross3, bám bùn cực tốt. Nhìn chung Sapa có địa hình đa dạng nên không giày nào có ưu thế tuyệt đối nhưng nếu đặt yếu tố cân bằng về độ an toàn đường bùn, đá hộc to, hay đá tai mèo sắc nhọn thì Speedcross3 là sự lựa chọn không tồi. Có đoạn, tôi có ý nhường đường cho đôi bạn người Thái, nói “mày đi trước đi”, cậu ta xua tay ngay tắp lự “Không, không mày cứ đi đi. Mày đi Salomon, tao Columbia”. Nếu bạn không phải là người chạy chậm thì Salomon có thể là tấm thẻ bài để bạn được ưu tiên đi trước ở những “dòng suối bùn” như vậy. So với năm ngoái còn chật vật chốn “rừng thiêng” này, năm nay tôi có găng và đôi giày sinh ra để tỏa sáng chốn sình lầy, như cá gặp nước nên chiến đoạn này rất thư giãn, thoải mái, không thấy tốn sức lắm. Tôi hình dung nhóm 42 khi dồn toa ở đây thì chắc hẳn vồ ếch rất vui :))
12:20-9:30 CP4 tôi hốt xác được đuôi 42 gà nhà: Nhu Ai, Minh Khue, Hoan. Tôi vẫn hi vọng sẽ hốt xác được anh Hung hay Tung Pham, Trung bếu, những người đăng ký lết về đích. Tôi quyết đinh gọi 1 bát mì 2 trứng 15K cho non nửa chặng đường cuối nặng nề hơn. Sau ngót ngét 1FM, đã đến lúc cần nạp xăng, siết lại ốc cho bộ máy cơ thể. Bữa sáng với hơn 1 ống cơm lam dài bằng đốt mía là không đủ. Tranh thủ tôi đổ thêm 500ml pha 2 gói oresol (đã lấy kéo cắt sẵn khía cho dễ xé nên dễ dùng nhé các ty), cẩn thận (quá) mua thêm 1 fong lương khô 2K nhỡ trên núi chẳng may lạc đói lạnh còn có cái ăn, ai biết chân cẳng lúc đó thế nào. 15′ xong lại lên đường, nghỉ “trôi cơm” trong lúc leo bộ lên dốc, lần lượt bỏ lại sau lưng các bạn Nhu Ai, Tai.
14:15-12:20 CP5 đội support LDR đóng trại ở đây, gặp Hang Do, chị Thuy. Tôi quyết định hi sinh 10′ cởi giày, tất ra giặt cho đỡ nặng & rát chân. Mấy miếng tape dán ngón chân giờ như đống bùi nhùi. Hai bàn chân lúc này rát lắm rồi nhưng không có giải pháp khả dĩ khắc phục. Cứ thế mà đi. Như vậy 10 tiếng cho xấp xỉ 50km, cũng không tệ nhưng chưa phải là tốt nhất. Tôi vội vã đi với hi vọng mình có thể hoàn thành 14h-14h30. 6 giờ, nắng tắt nơi cổng Finish chưa nhỉ? Qua được CP5 không lâu, đến Km53+ đầu gối phải bắt đầu đau nhói. Bỏ mịa rồi đau itband. Tốc độ từ đó giảm sút thậm tệ. Nhìn mấy con dốc thèm thuồng mà không thể lướt nhanh
15:55-14:15 CP6 gặp lại Hang Do, chị Thuy. Bạn gái anh Dang Hung mách bạn trai chị qua đây lúc 1 giờ rưỡi. Nghe thất kinh. Ông ấy mà còn như vậy thì chắc tôi không còn hốt thêm xác nào được nữa rồi. Bịn rịn quyến luyến với mấy người đẹp đang hồi xuân rạng ngời bên cốc mì tôm, tôi vẫn phải đành gạt nước mắt ra đi, hốt xác thêm được Trung bếu cũng đang chấm phẩy. Nhìn đồng hồ tôi bắt đầu sốt ruột. Với tốc độ như thế này 14h30 quá mong manh. Tôi chấp nhận du di lên 15h. Đi qua bờ rào đá, hai đồng đội Luong Pham, Tu Hoang bỗng ở đâu chạy tới nhẹ nhàng lướt qua mặt tôi. Chưa kịp vui thì cảm giác đắng ngắt xuất hiện. Như vậy nhịp chạy của tôi đang xuống rất tệ. Tôi luôn có cảm giác dẫn trước nhóm sau khoảng 30-40 phút thế mà giờ đây bị bắt kịp :'(
17:55-15:55 Lững thững đến CP7 vẫn thấy 2 người bạn đồng hành này đang đứng. Có vẻ bộ đôi cần 1 nhịp nghỉ để bung sức cho trận chiến cuối cùng trên đỉnh SilverStone. 3 anh em làm 1 miếng chanh chấm muối. Ngon choẹt. Nghĩ lại chảy cả nước miếng. Tôi xịt salonpas của Tu Hoang, thấy đầu gối có vẻ dịu đỡ, thay đôi tất mỏng, có lẽ là liệu pháp tinh thần hơn là giải pháp thực sự vì giày vẫn cứ ướt. Mốc 14h trôi qua trong lặng lẽ khi cách đích 7km, 14h30 chắc chắn cũng không kịp rồi. 15h có được không? 1 tiếng đồng hồ cho 7km có leo núi có nổi không? Chắc không. Mốc 15h30 mà tôi cá với anh Mít trở nên mong manh. Nhủ thầm, lão ấy lúc đầu gợi ý 16h sao không nhận cmn nó đi :-/
Leo núi quen tôi không còn ngại nhưng mệt thì vẫn có, mỗi bước tôi và Tu Hoang thở dồn hổn hển. Đu dây thừng vẫn ngon lành. Khi tôi và Tu định dừng nghỉ 1-2′ ở tảng đá phẳng to, anh Luong nói anh đi trước nhé thế là 2 thằng bật còn nhanh hơn lò xo như sợ lạc 😀 lẽo đẽo theo ngay. Cứ thế rồi cũng qua đỉnh Silverstone. Trên cao, trăng sáng vằng vặc. Trung thu mà. Quá đẹp. Tôi có nhất thiết phải đánh đổi những giây phút đẹp đẽ hiếm có trên đỉnh núi bằng những bước đi vội vã như thế không? Có nhất thiết phải hờ hững với em Hằng để rồi cắm mặt dưới đất do dẫm đường không? Sao không vui chơi tận hưởng khoảnh khắc này thay vì cứ mãi hơn thua race?
Mốc 15h30 đưa tôi trở về với thực tại. Thấp thỏm. Tôi nhớ năm ngoái tôi giã từ Tu và Viet Anh (Đà Nẵng) cũng đoạn xuống núi trong đêm tối khi tôi bị đau chân, ai còn sức bung lụa được thì cứ bung. Giờ đây, đến lượt tôi giã từ Tu (đèn pin hỏng + chân đau) vì món nợ với anh Mít. Định mệnh chăng?
Tôi bắt đầu cố gắng tăng tốc khi xuống dốc, chạy zigzag cho đỡ gắt, mục tiêu gần nhất là bám đuổi anh Luong. Bỗng dưng anh Luong giảm tốc độ sau khi đã leo núi một cách sung sức. Tôi cảm giác như anh ấy đang nhường bước cho tôi thì đúng hơn. Tiếp tục chạy thở như một con thú, tôi lần lượt vượt thêm được mấy người nữa. Họ lững thững đi, dường như hết áp lực và thư giãn tận hưởng những phút giây cuối cùng để về đích. Tôi thì còn. Cảm giác chờ đợi đoạn đường nhựa vẫn sốt ruột như ngày nào. Quĩ thời gian thì còn nhưng chưa về sát đích chưa thể yên tâm. Tiếp tục vượt, gặp VĐV cuối người Thái cũng đang rảo bước, tôi bắt kịp song hành. Anh ta cũng đã nhận ra tôi. Let’s go. Không ai muốn là kẻ rớt lại sau. Tôi thở mạnh nên không kịp hỏi anh ta câu nào. Cuộc đua song mã cho đến lối dẫn vào đích. Mốc 15h30 đã an toàn. Tôi chủ động nhường anh ta chạy vào FinishGate trước. Phía sau không còn ai cả, tôi vừa chạy vừa liếc nhìn cờ Việt Nam bên đường mà không thấy. Khung cảnh năm ngoái lại hiện về.
Vậy là 70km cũng xong. Tôi đón nhận một cách khá bình thản. Tuy chệch tính toán 30’+ nhưng kết quả này chấp nhận được. 42km giờ đây có lẽ đã trở thành món “fastfood” y như 42 nhìn 21 hay 10 vậy j/k 😉 Tôi tin rằng những ai đã chạy 42km lần này với chế độ tập luyện hợp lý đều có thể hoàn thành 70km (Dĩ nhiên, để về đích lúc mặt trời chưa xuống núi thì không đơn giản)
Chúc mừng tất cả các anh chị em đã nỗ lực hết sức mình trên đường đua. Hi vọng mọi người đều tìm thấy cho mình những trải nghiệm đáng giá sau mấy chục km rừng núi oằn mình. Rất hân hạnh được giao lưu và chạy cùng tất cả các anh em chị em, những con người thật tuyệt vời trong cuộc đua (:
(*) Ông Doc (nhóm tuổi 50-59) người tôi đề cập trong bài viết là 1 trong 3 người hoàn thành cuối cùng với thời gian khoảng 17h41′ (cut-off 18h)
> Tổng kết rút kinh nghiệm: thừa 2/4 fong lương khô, 2/2 thỏi snicker, 5/7 túi gel, 2/5 gói oresol, nửa gói macca của anh Tung Pham :-/
> Nhân tố bất ngờ: anh Dang Hung. Em cũng bày tỏ lòng hâm mộ các fan máu lửa nhà anh Dang Hung, quả thực là em và các ace khác phải GATO với liều doping tinh thần của anh 😀 tiện thể GATO với anh Luong nữa, được bố mẹ cổ vũ hết mình ở trò chơi mà nhiều người gọi là “dở hơi” này còn gì bằng
> Gây ấn tượng: Thanh Dat (còn có thể tiến xa hơn) Nam Do & Thanh Foolish Beat phong độ vẫn rất tốt của 1 racer dạn dày kinh nghiệm, đội 42 LDR, hầu hết thành tích đều tốt hơn hẳn so với VMM14
> Không có gậy vẫn chạy được, tôi hay anh Cuong Doan là ví dụ (hình như Chi Nguyen cũng không dùng gậy), còn có gậy thì thành tích có tốt hơn không thì chưa thể khẳng định được.
> 15h12’/70km xếp hạng 70/154 (45 DNF) Tôi còn có thể chạy với kết quả tốt hơn, tôi tập luyện chưa hết sức mình nên kết quả phản ánh khá đúng. Điều kiện thời tiết cơ bản là thuận lợi. Mưa nặng hạt nhưng chưa đến nỗi gắt, đường sình lầy bao vui, quen thì không thấy mệt.
Cảm ơn bạn Marco, cảm ơn Xuan Khoa về chiếc đồng hồ xịn không bị die giữa chừng, đèn pin của anh Hoang Ha Tan (đèn sáng quá mà ko biết dùng tới bao lâu mới hết pin), vest của anh Dzung, mặc dù anh không lên đỉnh lần này nhưng chiếc vest của anh đã đi trọn vẹn suốt hành trình Finisher 😀 chiếc còi siêu còi của mẹ Cam Thảo (mang tính liệu pháp tinh thần :v) Rất may là người chưa phải đi mượn :))) Cảm ơn nhà em Cua đã cho tá túc trong căn phòng lãng mạn quá mong đợi và cả bữa ăn ngon:)) Cảm ơn Asger và VMM Team đã khai phá sân chơi cho cộng đồng trail running còn non trẻ ở Việt Nam. Tôi không tìm ra được điểm gì để chê, ai lạc thì tôi không biết chứ hệ thống đánh dấu dẫn đường rất tuyệt (cũng có 1,2 chỗ có thể trẻ con giật…chơi), không thể lạc được 😀 mới là năm thứ 3 nhưng khâu “dân vận” rất tốt, dân trong vùng trong phạm vi 70km đi qua hầu như ai cũng biết giải chạy và rất thân thiện.
Tôi đắn đo mãi mình sẽ viết gì về giải Vietnam Mountain Marathon lần này. Thú vị? Khắc nghiệt? Tuyệt vời? Khủng khiếp? Có lẽ mỗi thứ chút chút, cảm xúc không còn mạnh như lần đầu. Cũng có thể vì 70 cũng chỉ là 42 thêm 1 cái HM “cool down” nữa. Tôi viết bài này thay lời cảm ơn đến tất cả các anh chị em đã giúp đỡ, cổ vũ tôi trên đường đua (:
Photo: November Rain, David W Lloyd Photography , Hoang Viet