VMM2015 với tôi là một ngày hội (phần II)

VMM2015 với tôi là một ngày hội (phần II)

Ghi chép của John Nguyen.

Cơn mưa vàng, rừng đại ngàn nhiệt đới và những màn butt chasing kỳ thú

Chưa hết mừng vì trạng thái tốt của cơ thể, đang sắp xếp mấy món đồ ăn dự trữ vào balo, tôi bỗng khựng lại vì tiếng mưa lách tách, từ nhẹ nhàng như tiếng những hạt sương bất chợt rụng xuống từ mái nhà dần trở nên đều đặn, hối hả hơn, và cuối cùng dồn dập rơi xuống như một dàn đồng ca trong nhà hát. Đã lăn lộn với cả nắng và mưa Hàm Lợn, tôi nghiệm ra một điều rằng với mưa xuống, dù giày thì sẽ ướt (đằng nào chả ướt khi lội suối trong rừng), nhưng chân chạy sẽ rất mát, người sẽ đỡ mất mồ hôi và sức lực, và lượng nước phải mang để uống suốt hành trình cũng bớt đi đáng kể. Hai hôm trước, khi cậu Minh Mít trong HCMC đặt kèo thách thức hoàn thành với mục tiêu 10h30 phút, tôi khá băn khoăn vì trời liên tục nắng nóng. Nay thì có thể yên tâm chấp nhận challenge đó rồi. Điều mong ước của tôi suốt mấy ngày oi nóng trước đây cuối cùng cũng đã xảy ra, chẳng khác cơn mưa vàng của thần Zeus đến với nàng Danae trong thần thoại Hy Lạp.
Chúng tôi đội mưa ra điểm tập kết, lên xe và tới điểm xuất phát thuộc xã Bản Khoang, Sapa. Có tất cả suýt soát 200 vận động viên từ trên 40 nước sẽ tham gia cự ly 42km này. Người dân xã Bản Khoang chắc hẳn khá ngạc nhiên khi nhìn thấy 200 con người ăn mặc đủ các phong cách kỳ dị, hầm hố, màu sắc, tụ tập ồn ào làm tắc cả một đoạn đường núi vốn như đã hẹp cả lại với hai hàng cờ mang biểu tượng VMM2015 phấp phới. Trong cả khối người ấy, mỗi người quả là một vẻ: một chị thì đội bộ tóc bảy màu của một chú hề vui tính, người còn tô mặt nhìn như một gã thổ dân, nhưng ăn mặc thú vị nhất có lẽ là một cặp người Trung quốc: chị mặc bộ đồ hình con cáo màu hồng, cặp tai nhọn nhô lên trên đầu và đuôi dài trắng muốt dưới mông; anh mặc bộ đồ bó đen tuyền từ đầu đến chân như người Dơi. Rồi cả khối người ấy rùng rùng chuyển động sau tiếng hô “Three! Two! One!” của Asger, Race Director từ Topas Travel. Trong khi các elite runners lao lên phía trước, tôi chủ động xuất phát thật chậm để khởi động trong đoạn đường ngược dốc đầu tiên. Cách vạch Xuất phát cỡ 2km, đường chạy quặt trái ngang qua bãi rác thải của Sapa, và vì đã đọc trước thông tin trong race kit, tôi rút khăn mùi soa ra che mũi và lướt thật nhanh qua, trong khi một số runners có vẻ khá bất ngờ vì cái mùi không mấy thú vị của khu vực này. Tuy nhiên chỉ cách bãi rác thải vài trăm mét, một lần nữa đường chạy đổi hướng, thụt xuống một thung lũng mà từ trên cao, người chạy chỉ nhìn thấy những tán cây rừng rậm rạp mờ tỏ trong màn sương đẫm nước bởi cộng hưởng với cơn mưa vẫn đang tiếp tục rơi xuống. Ngoài nhóm elite đã chạy thoát qua từ trước đó ít phút, phần còn lại của đoàn đua ùn lại bởi con đường dẫn xuống thung lũng mờ sương kia vừa dốc, vừa hẹp chỉ vừa đủ cho từng người bám đuôi nhau cùng di chuyển một cách chậm chạp. Người này tiếp người kia, sau một lúc, chúng tôi đã thực sự đi dưới tán rừng già với những tầng thực vật đầy màu sắc và hương vị không thể lẫn vào đâu được của dãy Hoàng Liên Sơn.
Với tâm thế “hãy tận hưởng ngày hội này”, tôi vừa di chuyển theo đoàn runners, cố gắng vượt những người di chuyển quá chậm trước mặt, đồng thời ngắm nhìn cảnh rừng hùng vỹ. Cao nhất trên kia là tán cây lớn, với những thân khổng lồ vươn cao, xoè những bàn tay to lớn với những ngón dài xanh mướt, vờn vào tầng mây thấp che chở cho những tầng cây nhỏ hơn. Phía bên dưới, nhóm cây thân nhỏ, cành vươn cao chen vào cách ngách giữa các thân cây lớn để đón những tia nắng mặt trời lọt qua kẽ lá vào những ngày quang đãng. Thấp hơn nữa là tầng các loại cây bụi nhỏ, bạn đồng hành của runners bởi cành và nhánh của chúng là những điểm bám lý tưởng cho người chạy khi cố gắng vượt qua những con dốc nhỏ nhưng hầu như dựng đứng và trơn nhẫy bởi nước mưa, vết chân của các đàn trâu, và của chính bạn chạy vượt qua từ trước. Tôi đặc biệt thích thú với mùi hương ngai ngái lan toả ra từ các thân cây mốc mác gặp nước mưa, của lá xanh khi va quệt vào tay, vào vai, vào người của runners, và của mùi bùn vĩnh cửu được tạo bởi hàng vạn, triệu năm lá rừng sinh ra, lớn lên, vàng ruộm rồi rụng xuống như một tấm thảm bất chợt bị khuấy động dưới gót chân nhịp nhàng hối hả. Nếu không có bạn chạy hối thúc sau lưng, có lẽ tôi đã dừng lại không chỉ một lần để nhãn mục một dáng cây thuỷ mặc đẫm sương hay để hạ thấp nhịp thở gấp gáp trước khi chầm chậm hít căng lồng ngực bầu không khí tuyệt diệu của nơi này. Tôi thậm chí vừa chạy, vừa khe khẽ hát những bài hát mà tôi yêu thích của Frank Sinatra. “Young at Heart”, bởi tôi thấy sâu bên trong mình còn trẻ, còn mơ mộng lắm. “Nice and Easy”, bởi tôi thấy cuộc đua này đẹp và thú vị. “South of the Border”, bởi với tôi chạy bộ như một cô gái đẹp mà mình có thể và cần phải theo đuổi, tìm kiếm và đam mê suốt con đường dài.
Mải mê với cảnh rừng, bỗng chân trái của tôi dẫm phải một vật gì đó cứng và trơn nhãy chuyển động ngang ngay dưới chân. Bởi chân phải cũng đã hơi nhấc lên theo nhịp điệu chạy, tôi ngay lập tức mất trụ và ngã ngồi xuống thảm cỏ, chỉ để kịp nhìn thấy cái lưng màu xanh pha ghi sẫm, bóng nhấp nhánh với các ô hình quả trám đều tăm tắp, to bằng cỡ hơn hai ngón tay và dài gần một mét của một chú rắn trong nháy mắt mất hút vào bụi rậm ngay bên mép vực. Thật hú vía, bởi nếu tôi lỡ đặt trụ quá mạnh làm đau chú rắn, chắc chắn chú ta sẽ quay ngoắt lại để tấn công kẻ dám cả gan gây chuyện, và lúc đó bất cứ kịch bản nào cũng đều có thể xảy ra. Nhưng cũng có điều thú vị là, ngoài lần ngã bởi chú rắn này, trong suốt chặng đường đèo dốc còn lại của VMM2015, trong khi bạn chạy ngã oành oạch, thậm chí có người ngã rất nhiều lần, tôi không hề ngã thêm một lần nào nữa. Quả là một trải nghiệm có một không hai.
Cú ngã kéo tôi ra khỏi cơn mơ màng về với thực tại nhiều thử thách cần vượt qua của con đường mòn trước mặt. Cùng lúc đó, một gương mặt quen thuộc ào đến từ phía sau như một cơn gió. Cường Doãn Nguyễn, một gương mặt xuất sắc của LDR. Cường tham dự cự ly 70km, xuất phát cách chúng tôi gần 30km vậy mà giờ này đã bắt kịp chúng tôi rồi. Gặp tôi, Cường cười rất tươi và lại lướt như gió, khiến tôi chỉ kịp với tay vỗ nhẹ vào vai cậu ấy để động viên. Tôi ngẩn ra ngắm cái dáng chạy của Cường mất hút chỉ vài giây sau đó. Khác với hội chạy chậm chúng tôi rón rén kiếm chỗ đặt từng chân như dò đường trên mặt bùn trơn nhãy, hai chân Cường như hai chân của một chú linh dương, hầu như chưa chậm xuống mặt đường đã bật lên như hai chiếc lò xo liên tiếp đẩy thân người lướt lên phía trước. Để chạy được như thế trên con đường mòn ghê gớm này, kỹ năng quan sát, chọn điểm tiếp đất, đặt chân, tiếp đất và ra lực để lướt đi trong từng chu kỳ tích tắc của cậu ấy thật đáng ngưỡng mộ. Cường và nhóm elite của chặng 70km đi qua, nhóm chúng tôi gồm tôi, Trung Bếu, Tú Nguyễn và một người bạn của Tú lại tiêp tục di chuyển cùng nhau. Trước mặt chúng tôi là Tanh Nguyen, cũng là một thành viên LDR.
Cũng như mọi lần đi rừng, tôi thích quan sát cách mà bạn đồng hành đưa ra trong các tình huống trên đường, và cách xử lý đó thường cho ta thấy những góc rất thú vị ít thấy từ bạn đồng hành. Gặp một con dốc chia ba lối, mà cả ba đều y hệt lòng máng trượt của một công viên nước, chứng kiến hết một bạn Tây cao lớn cho đến Tanh Nguyen cố gắng bước xuống một trong các “lòng máng”, ngã vèo trong nháy mắt và tiếp tục ngã một lần nữa ngay khi cố gắng đứng lên, Tú Nguyen ngay lập tức bước tới đầu máng, và trong khi tôi chưa kịp nhắc câu nào, cô ấy đã thẳng cả hai chân, hai tay dơ lên cao, trượt vèo qua hai khúc lòng máng xuống mang theo tiếng cười lanh lảnh mất hút ở khúc quặt gần chân dốc. Quả là một màn trượt máng ngoạn mục. Với thân hình đồ sộ, lại thêm vụ chân đau từ trước giải, Trung Bếu không còn giải pháp nào khác ngoài vừa ngã một cách cẩn thận vừa trượt từng khúc qua đoạn dốc này. Đến lượt tôi, vốn bản tính ít ưa mạo hiểm, tôi vòng ra mép đường ốc, nơi có rãnh nước mưa tự nhiên và chấp nhận sục chân ngập dưới lớp bùn dày nhão nhoét của rãnh, tay bám vào mép đá mà xuống dốc. Tôi cũng kịp chỉ cho một cậu người Việt việc phải tháo ngay lập tức hai cái nắp đậy đầu gậy ra thì mới có thể cắm ngập gậy vào mặt đất để trụ cho vững, bởi với hai cái nắp vẫn còn nguyên này, cậu ta cứ ngã lên ngã xuống dù sử dụng cả hai cây gậy mới toe chắc vừa mua tại phố Cầu Mây Sapa 100k/chiếc. Mấy chị người Đài loan, Trung quốc cũng theo vết chân của tôi lần mò dần xuống dốc.
Đi qua những đoạn thế này, tôi thường hay làm như sau: về tư thế, vì đi xuống dốc mọi người hay ngửa ra đằng sau để lấy thăng bằng. Điều này tạo cảm giác an toàn, nhưng thực ra sẽ làm điểm chạm đất chỉ còn ở gót chân thay vì cả bàn chân; nếu chân đế trơn không vững thì cả thân người sẽ tạo lực góp phần tăng độ mất an toàn và ngã rất dễ dàng. Ngược lại, tôi thường hay cúi khom người, hơi chúi đầu ra đằng trước như khi chạy đường bằng. Với cách này, toàn bộ hai bàn chân đều tiếp xúc và tạo lực bám đè lên mặt dốc, sẽ bám vững hơn. Để hỗ trợ nửa thân trên, tôi giữ một tay vào chiếc gậy cắm vào một điểm dưới dốc trước mặt, và khi cần thì dùng tay còn lại bám vào cành cây, vách đá, hoặc chính mặt đất sát cạnh bàn chân khi không còn điểm nào khác để bám (đã đi găng tay bảo hộ tráng cao su, tôi thả sức bám vào bất cứ đâu không ngần ngại. Có bẩn thì qua suối thò tay xuống nước chút xíu là lại sạch luôn). Cứ như thế tôi xuống dốc, và xuống là dứt khoát sau khi đã chọn điểm đặt chân, không lừng khừng nửa nọ nửa kia tạo các lực lệch bất ưng, dễ gây trượt ngã. Cứ như vậy, tôi đi qua từng con dốc trơn như mỡ một cách an toàn, trong khi ngay trước mặt và sau lưng runners cứ thi nhau ngã, thậm chí ngã đè cả lên nhau.
Đoạn dốc nọ cũng chính là điểm mà tôi, Tú Nguyễn và nhóm còn lại bị tách ra. Trung Bếu và cậu bạn của Tú chắc loay hoay trên dốc khá lâu, nên mặc dù đi chậm để đợi, nhưng rồi tôi và Tú Nguyễn quyết định sẽ chạy thẳng tiếp luôn rồi sẽ đợi họ ở Check-point 4, bởi Tanh Nguyen, như thể cú trượt bùn vừa rồi đã vô tình bấm vào một cái nút năng lượng nén nào đó, đã vọt đi như tên bắn và mất hút vào cánh rừng trước mặt. Để chạy thêm thú vị, bọn tôi quyết định chơi trò “chasing the cute butt” mà runners hay làm khi chạy marathon, nghĩa là không đặt mục tiêu quá xa, mà hãy tập trung bám theo cái mông 🙂 gần nhất ngay trước mặt… Một, hai, ba cái…cứ thế mà cố gắng. Đoạn này hầu như toàn chạy xuống dốc, nên tôi thu gọn gậy và bắt chước cách chạy của Cường Doãn Nguyễn (dù biết mình chỉ ngang bản sản xuất lỗi thôi :). Một trong những cute ass đầu tiên mà tôi và Tú Nguyễn tóm được chính là chị Cáo và anh Người Dơi, mà sau đoạn đường đầu mơn mởn và đon đả, các con dốc kinh khủng đã biến chị Cáo thành lem bẩn và tơi tả, chắc hẳn chị đã thành chuyên gia xuống dốc bằng mông thực thụ rồi. Qua chị Cáo, chúng tôi tiếp tục vừa chạy từng bước ngắn vừa nhảy qua các mỏm đá nửa ngập trong bùn, nửa ngậm rêu xanh trơn nhãy để tiếp tục bắt cute ass tiếp theo. Cứ mỗi lần vượt qua một cute ass người Việt, tôi lại cười và “Chào anh/chị!”, hoặc nếu là Tây lông thì “Hi, thanks”, tức là cám ơn đã nhường tôi vượt qua đấy. Lịch sự quá còn gì. Có những cute ass rất ngoan cố, mà Tanh Nguyen là một điển hình, có lúc tôi đã thấy cái bóng áo nõn chuối của cậu ấy thấp thoáng trước mặt, ấy thế mà đuổi đứt hơi một lúc lại thấy biến mất. Vượt qua hai runners nhìn rất to khoẻ, bốn cái mắt chằm chằm nhìn vào bước chân thoăn thoắt của Tú Nguyễn trên các mỏm đá mà thì thầm với nhau một cách thèm muốn:”Chạy tốt thế hả trời”. Không khỏi tự hào, cô gái của nhóm LDR của chúng tôi đấy!

Thung lũng với ruộng bậc thang vàng ruôm ngay dưới tầm mắt runners
Qua khỏi đoạn rừng rậm, con đường vắt ngang một thung lũng với lớp lớp ruộng bậc thang vàng ruộm xen lần hoa mua tím đỏ. Cảnh vật bao la, tuyệt đẹp làm người chạy có hững hờ mấy cũng phải dừng lại ngắm nhìn và ghi lại vài tấm hình làm kỷ niệm. Tuy nhiên, bởi ruộng bậc thang thì ngắm cũng đã nhiều, và vẫn muốn giữ gìn cảm xúc của khu rừng già, tôi chỉ chụp vội một tấm rồi tiếp tục lên đường ngay. Check-point 4 hiện ra cùng một xóm nhỏ ngay chính giữa đáy thung lũng Tả Phìn. Cũng ở đây, tôi bắt kịp nhóm của Cam Thảo, Hung Nguyen Viet, Kei Ròm…

Ảnh chụp chung tại Check-point 4
Ký tên, ăn một quả chuối và chụp hình lưu niệm xong, cả hội hối hả lên đường để bù lại khoảng thời gian rong chơi trong rừng, thì nhiếp ảnh gia Linh Nguyen H hiện ra trong sương mù. Có Linh là có ảnh đẹp rồi. Linh cũng cho biết nhóm hổ báo Lam Pham, Nguyen Quang, Vũ Quốc Tuấn đã qua cách đây đến gần 3 tiếng đồng hồ. Thật là một tốc độ chạy kinh hoàng.

Check-point 5 thẳng tiến nào – ảnh do Linh Nguyen H chụp
Từ Check-point 4, con đường không còn quá dốc và trơn nữa, mà chủ yếu len lỏi giữa các quả đồi vừa và nhỏ, băng qua các con suối rì rào, và nhiều chỗ men dọc các thửa ruộng đang gặt dở, hoặc đã trơ gốc rạ. Chúng tôi không còn nhiều thứ để chơi, địa hình cũng thuận lợi hơn nên mải miết chạy. Băng qua một con sông nhỏ với chiếc cầu độc mộc đặt vừa bàn chân, chúng tôi men theo một lối mòn hẹp sạt lở mòn vẹt sát mặt sông có biển đề:”Nguy hiểm, đi chậm lại”, qua vài khu vườn nhà dân thì bất chợt nhìn thấy quốc lộ 4D ngay trong tầm nhìn trước mặt. Chạy đến gần hơn, kia rồi, trên chiếc cầu bê tông hiện ra mấy chiếc áo xanh nõn chuối quen thuộc, mà nổi bật nhất chính là cái dáng tròn tròn đáng yêu của ông Ironman Đặng Ngọc Lâm, toán trưởng toán support của LDR tại VMM2015 lần này. Chúng tôi đã tới Check-point 5, km20.
(Còn tiếp)

About the Author Mr Marathoner

>
0 Shares