Khi những ngày tháng 2 cuối cùng cũng dần trôi qua, mùa xuân đỏng đảnh lùi dần nhường bước cho cô nàng mùa hạ gõ cửa. Những chiếc lá chuyển màu úa vàng và những con suối cạn khô khốc ở núi Dinh khác hoàn toàn với màu xanh tươi và mát mẻ trong ký ức của mình 6 tháng trước đó. Thời tiết chuyển mùa đột ngột khiến ai cũng phải làm quen dần với cái nóng khó chịu nhất năm ở Sài Gòn. Runner nơi nơi nhận tin hủy giải, hoãn ngày thi đấu với sự nuối tiếc cho những tháng ngày tập luyện miệt mài để rồi race không thể diễn ra.
Còn mình, sau cuộc đua địa hình VMM năm 2020 đã nghỉ ngơi khá dài và rơi vào trạng thái chán chạy (runner’s blues), giờ chỉ quan tâm tới việc trở lại tập luyện. Thật khó để có thể tin nổi cách đây không lâu, chuyện đi chạy rất dễ dàng còn bây giờ một giọng nói giảo hoạt bên trong luôn thì thầm vào tai xui khiến mình tránh né và tiếp tục nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi là cần thiết, nhưng đến một thời điểm mình luôn cảm thấy thiếu vắng một điều gì đó trong cuộc sống, và mình biết mình cần làm gì.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu: Mình chưa bao giờ tham gia một thử thách chạy bộ. Chạy 30 ngày liên tục thì sao nhỉ? Có lẽ nên thử một lần trong đời cho biết, chẳng mất mát gì, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới việc luyện tập vì mình chưa đăng ký một giải chạy nào trong năm 2021. Không suy nghĩ quá nhiều, mình làm điều chưa bao giờ làm: nhắn tin rủ thêm một người bạn tham gia. Chưa biết nó khó hay dễ, điều mình muốn làm là trở lại đường chạy, nếu không hoàn thành thì việc trở lại chạy bộ cũng sẽ dễ dàng hơn. Một thử thách không có ban tổ chức, không có huy chương và mình là người quyết định chạy hay dừng.
Hôm nay là ngày mùng Một tháng Ba và đây không phải là một bài viết kể về việc làm thế nào mình chạy được 30 ngày liên tục.
Ngày Hai tháng Ba, mình có tracklog chạy đầu tiên: 5km nhẹ nhàng. Một sự khởi đầu thuận lợi!
Ba tuần tiếp theo, mọi thứ diễn ra vô cùng trôi chảy. Cơ thể mình làm quen lại với chạy bộ nhanh hơn dự kiến.
Mình thường chạy sau khi xong việc ở công ty. Được chạy sau một ngày làm việc khiến mình vô cùng thư giãn và lấy lại năng lượng. Những buổi chạy này không quá dài và cũng không quá căng thẳng, nó vừa đủ để khiến mình thấy hài lòng và muốn chạy tiếp vào ngày hôm sau. Có những ngày mình chạy bộ và chỉ nghe tiếng nhịp chân trên đường vắng quanh khu quận 7, gió thổi nhè nhẹ và mình cảm thấy vô cùng dễ chịu, giống như được trở lại những ngày tập luyện trước đây. Mình cũng không ngại đi bộ vì vừa quay lại chạy, mình không muốn thúc ép bản thân quá nhanh và quá nhiều dẫn tới chấn thương.
Những ngày chạy sáng luôn là những ngày chạy yêu thích của mình. Khó khăn duy nhất là làm quen lại với việc dậy sớm và ra đường chạy, mọi việc sau đó dễ dàng hơn rất nhiều. Mình thích chạy để đón bình minh khi đường sá còn chưa đông đúc và ồn ào, khi trên đường chạy chỉ rải rác những người già tập thể dục và khi mình vẫn còn nghe rõ tiếng chim kêu lảnh lót trên cành. Thi thoảng, bắt gặp một người chạy bộ ngược đường. Cả hai chỉ mỉm cười với nhau như một cách chào của dân chạy bộ, rồi ai nấy lại tiếp tục hướng về phía trước.
Mình thường chạy một mình nhưng những ngày chạy dài cùng các “đồng rân”, mình nhận ra rằng đôi khi sự gắn kết giữa người với người không chỉ bằng lời nói trò chuyện, mà đơn giản có thể cùng nhau đều bước trên một con đường. Hầu như không ai nói lời nào vì còn tập trung chạy hay mải đuổi theo những suy nghĩ của riêng mình, nhưng biết rằng đồng hành bên cạnh mình là một người bạn. Để rồi khi buổi chạy kết thúc, tất cả đều cảm thấy hài lòng vì đã hoàn thành bài dài nhất và sau đó lại rôm rả bàn tán về chạy bộ.
Tuần cuối cùng: Rốt cuộc cũng đến ngày kết thúc!
Nếu ai đã từng thử chạy 30 ngày liên tục đều hiểu rằng sẽ có những ngày mình không muốn chạy, vì mệt mỏi hay vì cuộc sống bận rộn và cơ thể lên tiếng đòi nghỉ ngơi. Mình cũng đã trải qua cảm giác ở tuần thứ tư. Đã có những ngày mình nghĩ “Hôm nay đi làm về trễ và mệt quá, hay là nghỉ một buổi nhỉ?” Nhưng chắc vì cảm thấy tiếc nếu bỏ cuộc giữa chừng đặc biệt là khi gần kết thúc thử thách, nên mình lại xỏ giày và chạy vào cái khoảng thời gian mọi người đã đi ngủ. Mình may mắn có một người bạn đồng hành luôn cổ vũ và cuối cùng thì mình cũng hoàn thành thử thách. Ngoài ra, mình cũng đã đăng ký một giải chạy 5km ngay tại thành phố và bất ngờ có PR. Mình cũng nhớ không khí của một giải đua. Lần cuối cùng mình chạy một giải road là lúc nào nhỉ? Chắc là tháng 12.2020 trước khi dịch Covid bùng phát tại Việt Nam.
3 điều mà mình đã nhận ra khi tham gia thử thách lần đầu này:
Cảm giác về chạy bộ của mình không thay đổi theo thời gian
Đó là điều khiến mình gắn kết với chạy bộ và mình tin rằng nhiều người yêu chạy bộ sẽ hiểu. Chạy bộ đem lại cảm giác đau đớn, mệt mỏi nhưng đa phần nó sẽ mang lại một cảm giác hạnh phúc. Nếu chỉ chạy để đạt thứ hạng cao nhất thì hầu hết dân chạy bộ sẽ không chạy nữa. Nếu là vượt lên chính mình và luôn phải chịu cảm giác đau đớn thì cũng khó mà theo đuổi môn này trong dài hạn. Đơn giản vì những người chạy bộ đang được làm điều mà họ thực sự thích. Cảm giác chạy bộ của mình đó là không có cảm giác nào cả, không còn cảm giác về thời gian, về đau đớn hay mệt mỏi. Trong “Tôi nói gì khi nói về chạy bộ”, Murakami gọi đây là một cảm giác “rỗng không”, một số khác xem đó là thiền định, còn mình thì nghĩ rằng đó là một cảm giác “phiêu” (flow) khi đang chạy.
Niềm yêu thích thôi chưa đủ, sự cam kết quan trọng hơn nhiều
Đó là những ngày đi làm về rất mệt nhưng vẫn phải xách giày ra đường đi chạy. Mình biết nếu hôm đó mình nói nghỉ thì sẽ có những lần tiếp theo. Cũng như những lần tập cho các giải chạy, cam kết cũng là điều quan trọng khi những ngày mệt mỏi vẫn phải chạy, những ngày bận rộn cũng phải tìm thời gian để chạy, những ngày muốn nghỉ nhưng vẫn phải chạy.
Hãy thử những điều mới
Mình chưa từng giam gia thử thách nào bởi vì mình từng tin rằng nó hoàn toàn vô nghĩa và tốn thời gian. Trước giờ mình thường nghĩ: “Chạy liên tục 30 ngày, không sợ chấn thương ư?”, “Chẳng cần thử thách, mình vẫn chạy được!”… Nhưng điều đó không phải, nếu có kế hoạch thì việc chạy liên tục 30 ngày là hoàn toàn có thể, và đôi khi mình cần làm là thay đổi những lối mòn trong suy nghĩ và thói quen về chạy bộ bấy lâu.
Dù được trở lại đường chạy và có lại cảm giác chạy bộ của ngày xưa khiến mình rất vui, mình cũng hiểu rằng trong một giai đoạn nào đó, mình nên thử những điều mới đặc biệt là trong giai đoạn cảm thấy chán chạy. Thử những điều mới cũng có nghĩa là dám bỏ đi những thứ cũ không còn hiệu quả và phù hợp, từ suy nghĩ đến phương pháp đề rộng cửa chờ đón những điều tốt đẹp hơn và trở thành một người chạy bộ tốt hơn.
Vận động viên chạy bộ không chuyên. Hiện đang là nhân viên của một công ty quốc tế đặt tại thành phố Hồ Chí Minh. Yêu thích chạy bộ đường dài, đang tập luyện để hoàn thành các giải chạy ultra trail và cải thiện thành tích cự ly full marathon.
Session expired
Please log in again. The login page will open in a new tab. After logging in you can close it and return to this page.