Chạy cùng Trout (Phần 2)

Lời giới thiệu

“Running with Trout” (Chạy cùng Trout) là một trong 50 bài báo hay nhất được đăng trên tạp chí Runner’s world bình chọn nhân dịp kỷ niệm 50 năm ngày thành lập. Trout là tên của cô chó nhỏ – bạn chạy bộ đồng hành cùng tác giả suốt 10 năm. Nếu chúng ta đã từng nghe về câu chuyện chú chó chạy bộ tên Cam hoàn thành 42km ở giải Mộc Châu trên khắp các trang báo vào tháng Giêng vừa qua , thì hôm nay sẽ là câu chuyện về Trout của tác giả Sara Cobbet. Bài viết gốc khá dài nên người dịch sẽ chia thành 2 phần để người đọc có thể tiện theo dõi.

Đọc phần 1: Chạy cùng Trout

Đó là người bạn đồng hành đã dẫn tốc cho tôi trong những kỳ tập luyện marathon, đã chạy cùng tôi trong những ngày tiết trời băng giá, thậm chí đã cũng tôi vượt qua những biến cố của gia đình, nhắc nhở tôi rằng việc chạy hằng ngày sẽ khiến tâm hồn của chúng tôi hạnh phúc.

Sau đó, vào một ngày thu, tôi và Mike quyết định sống một cuộc đời Bohemian, và tất nhiên cùng với Trout, chúng tôi đi về hướng Đông và chuyển đến vùng nông thôn Maine. Ở đó, chúng tôi đã chạy quanh co trên những triền đồi. Khi chúng tôi khám phá những con đường mòn rải đầy đá và quả thông, Trout mặc một bộ áo khoác màu cam rực rỡ để cánh thợ săn không lẫn nó với một con nai rừng khác. Tuy nhiên, cho tới tận tháng mười một năm đó, tôi không biết rằng tôi đã dựa vào Trout để tìm động lực sống. Trời trở gió và mưa bắt đầu rơi. Rồi những hạt mưa bắt đầu đóng băng trong khi gió không ngừng thổi rít. Những con đường trơn trượt vì băng tuyết, còn bầu trời trở nên ảm đạm và xám xịt hơn bao giờ hết. Là một người New England bản địa, bảy năm vừa qua khi đã quá quen với khí hậu ở miền Tây đầy nắng gió, giờ đây tôi đã quên mất chuyện phải chịu đựng sự khổ sở và cô độc trong cái lạnh kéo dài tới tận tháng Tư năm sau. Tôi đã cố gắng thích nghi với cảnh thời tiết ảm đạm bằng món chocolate nóng và luôn giữ mình trong nhà. Nhưng rồi, sẽ có một cái mũi ấm nóng và ươn ướt thúc nhẹ vào khuỷu tay tôi khi tôi đang làm việc trên máy tính hay đọc sách. Trout sẽ vểnh đôi tai của nó lên chờ đợi như muốn nói: “Đi thôi nào, bạn nợ tôi điều này đấy!”.

Đọc thêm: Chú chó chạy marathon đầu tiên ở Việt Nam được BTC trao huy chương

Những người nuôi chó hay nói về sự trung thành của chúng như những người bạn. Câu chuyện về một chú chó yêu thường người chủ của mình đã trở thành “truyền thuyết”, đó là mối quan hệ gắn bó khăng khít và sự tin tưởng mà bạn có thể tìm thấy ở đôi mắt của bất kỳ chú chó nào được nuôi dưỡng chu đáo. Chúng ta có thể gọi nó là “sự tận tâm” của những chú chó mà ở loài mèo không hề có. Chuột, ngựa, cá, những người bạn thân hay người tình có thể là người bạn thân thuộc với bạn, nhưng một điều chắc chắn rằng chỉ có loài chó mới đặt bạn là trung tâm của vũ trụ, dành cả đời của nó cho bạn, dù đôi khi bạn chẳng hề làm điều ngược lại. Những ngày mùa đông lạnh lẽo tôi sẽ mặc quần bó dài, mang vớ cao quá mắt cá chân, cùng áo khoác tránh gió và chiếc mũ dày cộm, rồi mang dây xích vào cổ Trout và đưa nó ra ngoài chạy mặc cho tiết trời giá lạnh âm độ C. Rồi nhiều lần khác, khi tôi gãi tai Trout, thả nó ra khu vực sân sau chừng 20 phút, thì ngay lập tức nó sẽ trở lại và leo vào lòng tôi trên chiếc ghế dài. Điều mà Trout dường như biết chính xác bằng trực giác của nó những gì mà tôi thường quên: bất kể thời tiết như thế nào chăng nữa, chạy bộ sẽ khiến tâm hồn của cả hai chúng tôi hạnh phúc.

Một năm sau khi chúng tôi chuyển đến Maine, mẹ tôi đã qua đời trong một vụ tai nạn vào tuổi 54. Ngay lập tức, tôi cảm thấy như tất cả nguồn ô xy bị rút khỏi lồng ngực, mọi thứ dường như trở nên hỗn độn và tàn nhẫn. Tôi và Mike rời Main và tạm thời chuyển đến căn nhà ở Massachusett của gia đình để cùng bố vượt qua những đêm cô quạnh đầu tiên khi không còn có bà ở đó nữa. Trout được mẹ tôi xem như đứa cháu ngoại, thu mình nằm trước phòng ngủ của ông bà, một phần để chia sẻ mất mát, và cũng một phần như tất cả mọi người trong gia đình, đều mong một điều kỳ diệu mang bà trở lại. Khi những người giao hàng mang hoa và những người hàng xóm mang xoong nồi đến không ngừng bấm chuông cửa, Trout gầm gừ và sủa liên tục – đó là lần đầu tiên tôi thấy nó cư xử như vậy – có lẽ nó nghĩ rằng việc đó có thể xua tan những đau buồn và mất mát của gia đình. Dẫu điều đó chẳng đem lại hiệu quả, tôi vẫn yêu nó bởi sự cố gắng ấy. Một chút yên bình trở lại trong cuộc sống của tôi vào một chiều muộn nọ, khi tôi và Trout trốn ra ngoài và cùng nhau băng qua những ngọn đồi trong khu bảo tồn chim. Chính trong những giây phút mồ hôi nhễ nhại đó, khi lắng nghe tiếng bước chân của cả hai, tôi lại cảm thấy sự bình an đến từ Trout nhiều nhất.

Chúng tôi lớn lên rồi già đi. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên khi thấy tôi và Mike sau 9 năm quen biết nhau cuối cùng cũng tổ chức đám cưới tại hiên nhà ở Main và một ngày tháng chín mù sương, xung quanh là gia đình và bè bạn thân thiết, cùng với Trout đứng dưới chân đeo vòng hoa quanh cổ. Chúng tôi mua một căn nhà ở một thành phố nhỏ tại Portland rồi sinh đứa trẻ đầu tiên và không lâu sau đó là đứa thứ hai. Đôi khi cả hai chúng tôi bật cười về việc trở thành những con người bình thường, một gia đình “kiểu mẫu” thường gặp: có hai đứa con, một ngôi nhà và một con chó. Mẹ tôi ở trên thiên đàng có lẽ là người đã ao ước chính xác chuyện này nhất.

Đọc thêm: Trái tim thuần khiết

Nhưng cuộc sống của Trout sau khi chúng tôi có em bé có phần đảo lộn. Trong thời kỳ những đứa nhóc đang lẫm chẫm bước đi, bạn sẽ thấy tụi nhỏ lúc nào cũng sẽ leo lên lưng Trout. Trong mớ hỗn loạn của căn nhà thì nó phải nhắc chúng tôi bằng một cái huých mũi rằng nó vẫn chưa được ăn. Hồi còn ba đứa chúng tôi, cuộc sống của chúng tôi vô cùng năng động, gọn gàng và hiệu quả nhưng khi quân số gia đình tôi lên tới năm, chúng tôi trở nên bẩn thỉu và sinh hoạt thất thường hơn. Như tập thể dục, tôi và Mike phải leo lên leo xuống cầu thang hàng trăm lần để nhặt lên con tàu đồ chơi ra khỏi phòng chơi của lũ trẻ. Đôi khi chúng tôi may mắn lắm mới xoay sở được qua một ngày. Trout lúc đó sẽ nhìn chúng tôi một cách ngán ngẩm và thở dài như muốn nói “Làm sao chúng ta lại trở nên thế này vậy?” Nhưng nó vẫn dành tình cảm cho chúng tôi bằng những cái liếm mặt mỗi ngày, hay hằng đêm nằm dài trên sàn cạnh giường chúng tôi trong khi một tai hướng về phòng của lũ trẻ, lắng nghe từng âm thanh và sẵn sàng an ủi ai đó lúc cần.

Những ngày đầu làm cha mẹ, đồng thời vẫn chạy bộ nghiêm túc, hầu hết mọi người sẽ nói với bạn rằng đó sẽ là một “trò tung hứng”. Tệ hơn, có thể bạn sẽ không chạy được bao nhiêu. Một lần, tôi để đứa con trai mình vào xe đẩy, một tay đẩy xe một tay cầm dây xích dẫn Trout. Khi nó dừng lại để đánh hơi hay đi tè, thằng nhóc sẽ đột nhiên hét ré lên “Out!” và thế là chúng tôi không chạy nổi một dặm đường. Khi quay đầu trở về nhà, tôi đã hứa với chính mình từ nay sẽ không mang cả hai đi chạy cùng nữa. Nếu được chọn giữa Trout và trẻ em là người đồng hành khi chạy bộ, tôi có thể chọn Trout bất kỳ ngày nào.

About the Author Mai Anh

Vận động viên chạy bộ không chuyên. Hiện đang là nhân viên của một công ty quốc tế đặt tại thành phố Hồ Chí Minh. Yêu thích chạy bộ đường dài, đang tập luyện để hoàn thành các giải chạy ultra trail và cải thiện thành tích cự ly full marathon.

  • […] Chạy cùng Trout (Phần 2) […]

  • […] Leave a Comment / Chạy365 / By Thuan […]

  • >
    0 Shares