Chạy cùng Trout (Phần 1)

Lời giới thiệu

“Running with Trout” (Chạy cùng Trout) là một trong 50 bài báo hay nhất được đăng trên tạp chí Runner’s world bình chọn nhân dịp kỷ niệm 50 năm ngày thành lập. Trout là tên của cô chó nhỏ – bạn chạy bộ đồng hành cùng tác giả suốt 10 năm. Nếu chúng ta đã từng nghe về câu chuyện chú chó chạy bộ tên Cam hoàn thành 42km ở giải Mộc Châu trên khắp các trang báo vào tháng Giêng vừa qua , thì hôm nay sẽ là câu chuyện về Trout của tác giả Sara Cobbet. Bài viết gốc khá dài nên người dịch sẽ chia thành 2 phần để người đọc có thể tiện theo dõi.

Đó là người bạn đồng hành đã dẫn tốc cho tôi trong những kỳ tập luyện marathon, đã chạy cùng tôi trong những ngày tiết trời băng giá, thậm chí đã cũng tôi vượt qua những biến cố của gia đình, nhắc nhở tôi rằng việc chạy hằng ngày sẽ khiến tâm hồn của chúng tôi hạnh phúc.

Chúng tôi đã đặt tên con chó nhỏ của mình nhiều tháng trước khi tìm thấy nó. Đó là một trò chơi mà bạn trai của tôi, Mike và tôi đã chơi đùa từ khi còn bé cho tới khi hẹn hò và rồi chung sống cùng nhau tại New Mexico. Nếu chúng ta có một con cún, chúng ta sẽ đặt tên cho nó là gì nhỉ? Dù sao thì chuyện này cũng thoải mái hơn so với việc đặt tên cho những đứa trẻ mà cả hai chúng tôi chưa chắc liệu mình đã sẵn sàng. Chúng tôi vẫn còn trẻ và chưa có ý định lập gia đình. Tất cả những gì chúng tôi muốn lúc này là một con chó nhỏ. Rồi một ngày kia khi đang tản bộ qua một khu chợ nông trại địa phương, chúng tôi chợt nhìn thấy một cái tên hoàn hảo cho con cún tương lai của mình trên một chiếc lọ đựng mứt: Christina Trout’s Blackberry Jam. Trout. Và thế là cái tên bắt đầu từ đó.

Chú chó chạy marathon đầu tiên ở Việt Nam được BTC trao huy chương

Yêu cầu đầu tiên cho Trout trong trí tưởng tượng của chúng tôi là nó sẽ là một chú chó (hoặc cô chó) chạy bộ bởi vì tôi và Mike đều chạy 5 hoặc 6 buổi sáng trong tuần, trên một trong những vô số cung trails bắt đầu từ thung lũng cát Santa Fe và rồi leo lên những ngọn đồi  đầy bụi của dãy Sangre De Cristo. Chúng tôi chạy riêng ở các tốc độ khác nhau, nhưng mỗi đứa sẽ có một hoặc hai người bạn đồng hành khác. Chúng tôi đều là những người chạy bộ, không phải người đi bộ, và dù cả hai đứa đều hiểu một chú chó cần được đi bộ nhưng chúng tôi đều đồng tình rằng Trout sẽ là một “chú chó chạy”.

Mùa đông năm đó, tôi đã ghé qua các chuồng nuôi chó tại nơi trú ẩn động vật địa phương mỗi ngày , dán mắt vào những chú cún bị bỏ rơi và ước rằng mình có trái tim đủ lớn để nhận nuôi hết thảy bọn chúng hay đơn giản là bớt kén chọn đi. Nhưng tôi đã không thể làm thế. Tôi phải dứt khoát lựa chọn. Có một vài con chó sục nhỏ ngồi xổm hay những con Pitbull lai đầu bướu trông có vẻ hiền lành nhưng chân của chúng quá ngắn so với yêu cầu của tôi về một chú chó chạy bộ. Một con Becgie Đức bị bỏ rơi thì lại quá khổ để trở thành một chân chạy hàng ngày vì xương của chúng quá nặng. Loài chow chow thì có quá nhiều lông còn loài chó Tây Ban Nha thì xương khớp quá thô cứng. Và nhiều lần tôi rất đau lòng khi tình cờ bắt gặp loài chó cảnh Poodles hay chó Bắc Kinh đứng trước trại nuôi dưỡng với vẻ mặt trông bối rối và hoang mang như thể nó vừa bị ném ra khỏi chiếc limo ở New York.

Trái tim thuần khiết

Rồi một ngày nọ, tôi tình cờ bắt gặp ba chú cún không mẹ được tìm thấy đang sục sạo đống rác ở khu vực phía bắc của thị trấn. Bác sỹ thú y ở trại nuôi dưỡng đoán chúng chỉ mới 6 tháng tuổi và chúng là những kẻ tha mồi Labrador, nhưng có “một vài đặc tính khác nữa”. Một cách chậm chạp, tôi bế một con chó từ khoảng đất lên. Bụng nó căng phồng vì giun, còn nước mũi thì chảy mèm. Con cún này có bộ lông màu quế tuyệt đẹp và đôi mắt sống động, còn chiếc đuôi thì không lớn hơn mấy so với ngón trỏ của tôi, đang vẫy vẫy vui mừng khôn xiết. Nó bắt đầu liếm nhẹ môi tôi và rồi thu mình vào cánh tay tôi như thể muốn nói “Tốt rồi. Khi nào chúng ta có thể rời khỏi đây nhỉ?” Tất cả chỉ đơn giản đến thế.

Trout tròn 4 tháng tuổi khi nó bắt đầu chạy lần đầu tiên. Đó là một chuyến đi ngắn, chúng tôi rảo bước chậm chạp quanh dòng sông đã cạn cách không xa căn nhà chúng tôi đang sống. Như lời khuyên của bác sỹ, chúng tôi đã hạn chế lại quãng đường nhưng không ngăn nổi sự hăng hái của mình: Trout thoăn thoắt lướt đi bên cạnh tôi, thỉnh thoảng nó nhảy vào bụi cây ngải đắng hay nằm phơi mình trên khúc gỗ nhỏ. Trông nó rất hạnh phúc và tôi cũng vậy. Trout chạy lên phía trước rồi quay lại, tốc độ chậm rì có chủ ý của tôi rõ ràng đã nó mất kiên nhẫn. Nhưng ta có thể làm tổn thương dây chằng của những con chó đang thời kỳ phát triển khi cho chúng tham gia vào bất kỳ bài tập đòi hỏi sự khắt khe nào. Vì thế tôi và Mike luôn giảm lại những buổi chạy cùng Trout, dẫn nó về nhà để nó tắm táp rồi lăn mình vào ngủ, sau đó chúng tôi có thể hoàn thành bài chạy còn lại của mình.

Bố mẹ tôi từ Masachusetts tới thăm chúng tôi ngay lập tức xem Trout là một thành viên của gia đình. Không những vì nó là một con chó giỏi giang mà họ còn thấy Trout là một trong những biểu hiện của sự trưởng thành mà bố mẹ đã mong đợi chúng tôi từ rất lâu. Nếu tôi và Mike có thể chải lông, nuôi nấng, dạy một chú chó tập thể dục, thì có lẽ chúng tôi cũng có khả năng kết hôn, sinh con thay vì sống một cuộc đời, mà như mẹ tôi thường nói đến,: “những kẻ Bohemian”. Sự có mặt của Trout khiến chúng tôi đột nhiên trở nên đầy hứa hẹn. Ông chủ nhà , người ban đầu miễn cưỡng cho phép chó sống chung, đã nhìn ngắm đôi tai mềm mượt và đầy hi vọng của Trout, tuyên bố rằng nó có thể sống ở đây mãi mãi. “Nhưng sao cháu lại gọi nó là Trout? Cái tên đó nam tính quá. Nó cần một cái tên đệm nữ tính hơn”. Ông ấy suy nghĩ thêm một chút nữa và rồi: “Marie. Trout Marie”, thế là nó có một cái tên đầy đủ từ đó.

Cũng giống con người, chó cũng phát triển thành những “chân chạy” qua thời gian. Chúng hình thành nên phong cách chạy, tốc độ và thói quen của mình. Khi Trout Marie tròn 2 tuổi và giờ đã được xem là một cô chó trưởng thành, nó bắt đầu chạy một cách “nghiêm túc”. Buổi sáng khi thức giấc, chúng tôi lái xe tới con đường mòn yêu thích, nó sẽ leo lên sườn núi thấp và quay lại tìm tôi, còn tôi thì lê bước phía sau nó. Khi tôi tập luyện cho một cuộc đua marathon, thay vì tập bài interval, Trout sẽ là “chú thỏ dẫn tốc” của tôi, tôi chạy theo nó xuyên qua những cánh rừng cho tới khi một trong hai chúng tôi thở dốc và phải chậm lại. Rõ ràng một điều rằng, trong Trout có một thứ gì đó, một thứ gì đó bên trong nó khiến nó trở thành một chân chạy cừ khôi. Không giống như loài Labarado cùng dòng với thân hình vuông vức và dáng đi tản bộ, Trout có thân hình cao và gọn, thân nó mảnh mai như một lưỡi kiếm, bụng cong, những bước chạy của nó vừa mạnh mẽ mà lại thanh thoát. Mọi người đoán, nó là giống chó đua, nhưng tất cả các bí mật về nguồn gốc của nó chỉ dừng lại ở đó.

Một cách thường xuyên, Trout sẽ chạy trên những con đường mềm, sánh ngang với những bước chạy của tôi là điệu chạy phi nước nhỏ của nó. Đôi khi, như bao loài động vật, nó sẽ chạy theo mùi hương bay trong gió, rồi biến mất một lúc lâu vào bụi rậm. Chúng tôi sống cách xa những con đường nhựa vì vậy chẳng có gì lo lắng cả. Tôi và Mike cũng hiểu rằng Trout sẽ không bao giờ bỏ đi. Đã từng phải bới những đống rác để kiếm ăn, bản năng dạy nó hiểu ý nghĩa của việc có một mái nhà và một hộp Alpo đầy đồ ăn vào mỗi tối.  Khi thời gian không có nhiều, tôi sẽ chạy trên những con đường nhựa và dắt Trout chạy theo bằng sợi dây xích có điều chỉnh hai chiều. Trout phải đợi tôi cũng như tôi phải đợi nó mỗi lúc nó đột nhiên dừng lại để đánh hơi và đi tè.

(Còn tiếp)

Đọc phần 2: Chạy cùng Trout

About the Author Mai Anh

Vận động viên chạy bộ không chuyên. Hiện đang là nhân viên của một công ty quốc tế đặt tại thành phố Hồ Chí Minh. Yêu thích chạy bộ đường dài, đang tập luyện để hoàn thành các giải chạy ultra trail và cải thiện thành tích cự ly full marathon.

  • […] Đọc phần 1: Chạy cùng Trout […]

  • […] Chạy cùng Trout (Phần 1) […]

  • >
    50 Shares