Jim Walmsley – nhà vô địch giải Western States 100 năm 2021 chia sẻ kinh nghiệm chạy trời nóng trong cuộc đua địa hình

Đây là lần thứ 3 liên tiếp Jim Walmsley giành ngôi vô địch giải Western States 100. Trong bài phỏng vấn với tạp chí iRunFar , anh sẽ chia sẻ sự chuẩn bị tâm lý tự tin của anh ở vạch xuất phát, những dụng cụ mà anh sử dụng  trong ngày đua nắng nóng tại cự ly 100 dặm và cảm xúc lần thứ 3 vô địch tại giải đua này. Bài viết do phóng viên của irunfar.com thực hiện, được lược dịch bởi chay365.

Nguyên bản: Phỏng vấn Jim Walmsley

iRunFar: Xin chào mọi người, tôi là Meghan Hicks đến từ iRunFar, bên cạnh tôi là Jim Walmsley, nhà vô địch giải Western States 100 3 năm liên tiếp. Chúng tôi đang có mặt tại vạch đích của giải đua này năm 2021.

Chào Jim, anh đang cảm thấy thế nào?

Jim Walmsley: Tôi vẫn ổn sau cuộc đua, sau đó thì có chút rắc rối nhưng hôm nay thì tôi ổn rồi.

iRunFar: Tôi muốn hỏi thẳng anh điều này nhé: Anh nghĩ cơ hội nào cho mình trước cuộc đua lần này?

Walmsley: Rất khó để nói về chuyện này. Tôi đã không thử bài kiểm tra nào trước cuộc đua vì tôi  luôn biết vị trí của mình đang ở đâu và có thể làm gì. Với giải lần này thì tôi tin tưởng nhiều hơn vào quá trình chuẩn bị, những gì tôi đã làm và sẵn sàng cho một ngày đua khó khăn. Nếu nói về chiến thắng thì tôi nghĩ tôi có thể; tuy nhiên tôi phải làm một điều gì khác, ví dụ như đó là một ngày tốt thì tôi sẽ giành chiến thắng. Khả năng chiến thắng là 50/50. Đó là lí do vì sao đôi khi tôi không tham dự cuộc đua nào khi đang tập luyện. Tôi biết sẽ có một số ngày như vậy, và tôi coi đó là những ngày tốt đối với mình.

iRunFar: Tôi cảm thấy có 2 thứ quan trọng đối với anh. Đầu tiên là cơ thể nhẹ nhàng để luôn trong top dẫn đầu của cuộc đua, và thứ hai là đôi chân của mình, có đúng thế không?

Walmsley: Đúng vậy, còn đôi chân thì tôi chưa biết được. Đôi chân của tôi đang ổn được 2 tuần rồi và tôi vẫn khó tin được điều này. Nhưng mọi chuyện sẽ ổn vào lần tập luyện kế tiếp và tôi tin là nó sẽ sẵn sàng cho giải UTMB sắp tới.

iRunFar: Anh đã tham gia giải này 4 lần rồi đúng không?

Walmsley: Thực tế là 5 lần

iRunFar: Vậy là anh đã tham gia giải này ở nhiều điều kiện thời tiết khác nhau. Có những năm mát mẻ, có năm lại nắng nóng. Anh nghĩ như thế nào về thời tiết của giải năm nay?

Walmsley: Thời tiết ở vùng cao thật tuyệt vời. Ở đây tôi thấy xa xa là tuyết, nhưng thực tế không phải vậy. BTC đã làm việc rất tốt để di dời những tảng đá trên đường chạy với vì tôi nghĩ là chúng thường tan rất nhanh ngay cả khi thời tiết khô hanh. Nhưng mọi người đã chạy trên đó, đá văng chúng, kiểu như thế. Nên tôi cũng phần nào biết được được điều gì sẽ xảy ra. Tôi không nghĩ tôi đã từng nhìn thấy vùng cao lại ở trong điều kiện như vậy cả.

Biết được điều đó, tôi đã phải đưa ra quyết định khó khăn và tự hỏi mình có muốn chạy cùng với ai đó không. Tôi và Hayden (Hawks) đã chạy cùng nhau gần 50 km. Đầu óc tôi không vướng bận gì cả, còn anh ấy thì thường chạy trước. Chúng tôi đã có khoảng thời gian thú vị cùng nhau và nó là một điều đáng nhớ trong cuộc đua lần này. Nhưng về cơ bản, tôi đã ra quyết định muốn mình chạy tách đoàn từ sớm vì còn nhiều VĐV nam khác cũng vô cùng khỏe và nhanh có khả năng vượt qua tôi.

iRunFar: Vậy là anh muốn tạo khoảng cách với họ?

Walmsley: Đúng vậy. Nếu từ đầu tôi có thể bỏ xa họ, tôi sẽ làm việc đó. Thêm vào đó tôi nghĩ nếu họ muốn đuổi kịp tôi, họ sẽ phải nỗ lực và làm điều đó nhiều lần trong điều kiện nắng nóng ở vùng hẻm núi. Tôi cũng đã gặp khó khăn trong thời tiết đó như bao người khác: ở quanh Green Gate, qua những đoạn 5 dặm ở Auburrn Lake Trails và Quarry Road. Nhưng nếu ai đó có thể vượt qua được tôi, họ cũng đã làm rất tốt. Tôi không rõ mình cách họ bao xa nhưng tôi biết tại Foresthill, ai đó muốn vượt qua tôi phải chạy 1 phút rưỡi đến 2 phút/dặm mới vượt được. Nếu có ai làm được điều đó, tôi chắc mình cũng không còn cơ hội.

Nhưng cho tới khi đặt chân lên Pointed Rocks, cuối cùng thì tôi đã nghe tôi còn 80 phút nữa.  Tôi không ăn uống tử tế cho lắm từ đoạn Michigan Bluff, có lúc này lúc kia nhưng đặc biệt là sau Greeen Gate, tôi không nạp được tí đường nào cả ngoài dưa hấu và dưa lưới tại các trạm nước. Tôi uống thêm một số đồ uống khác, vị cũng rất ổn. Tại Pointed Rock tôi đã có thể ngồi xuống ghế, đắp một ít miếng bọt lạnh vào chân và hít một hơi thật sâu. Tôi nghĩ nếu tôi đang dẫn đầu, tôi sẽ dành một vài phút để nghỉ ngơi. Tôi cần tới vạch đích và không để bản thân mình gặp trục trặc nào, do đó tôi đã uống một lon Coca, đủ đường nạp vào cơ thể cho chặng đua còn lại.

iRunFar: Tôi nghĩ đó là lý do vì sao mọi người thấy anh đã ở lại các trạm tiếp nước lâu hơn các năm trước?

Walmsley: Năm 2019 chúng ta thấy top 10 khác, và tôi nghĩ rằng nhiều người có thể đánh bại tôi trong một năm điều kiện nắng nóng như 2017. Ý tôi là 2016 là một năm công bằng, và tôi vẫn cảm nhận được điều đó ngay cả một năm trời mát mẻ như 2019, tôi cũng sẽ không bỏ qua việc nghỉ ngơi này. Cô biết đó khi gặp trời nắng nóng thì mọi thứ khó hơn rất nhiều. Tôi đã không bỏ qua yếu tố nghỉ ngơi vào năm 2019. Tôi có thể đi chậm hơn một vài phút nhưng điều đó là cần thiết và khiến tôi có được thói quen tốt cho những năm tiết trời nắng nóng như năm nay.

iRunFar: Mọi người rất muốn biết đồ dùng và giày mà anh đã dùng và thay trong cuộc đua. Đâu là những vật dụng, giày, vớ, mũ quan trọng nhất đối với anh?

Walmsley: Tôi đã mang đôi giày Speedgoat Evos

Đôi giày Speedgoat Evos

iRunFar: Một đôi thôi ư?

Walmsley: Tôi mang đôi đầu tiên cho 80 dặm (khoảng 128km) đầu. Đến khi đó thì chúng đã ướt đẫm còn chân tôi cũng đã quen với giày. Sau đó thì tôi đổi qua một đôi giày mới và một cặp vớ mới mặc dù chúng cũng không giữ được khô quá lâu, nhưng tôi thấy chúng vẫn hữu ích. Tôi quay lại với một đôi Speedgoats Evos khác.

iRunFar: Còn đôi vớ anh dùng thì sao?

Walmsley: Tôi dùng Drymax, loại siêu nhẹ và có thêm độ bảo vệ. Tôi dùng đôi này khá nhiều đặc biệt là trong những ngày đua quan trọng. Lúc tập luyện, đi lại quanh nhà, đạp xe …thì tôi dùng những đôi khác và chú trọng hơn một chút về kiểu dáng. Nhưng với ngày quan trọng như ngày đua chặng 100k vào tháng 1, tôi đã mang Drymax, màu xám, cổ cao một chút. Chúng không giữ nhiều nước, hạn chế blister. Còn điều đặc biệt nhất là chiếc mũ tai bèo (bucket hat) của tôi.

iRunFar: Anh có thể chia sẻ thêm hơn không?

Walmsley: Tôi có nó khi là một thành viên của đội Hoka. Tôi nghĩ mọi người sẽ cười khi nhìn thấy chúng, họ chụp hình cùng chúng và nghĩ rằng nó thật ngớ ngẩn.

iRunFar: Tôi cảm thấy mọi người đã đánh giá thấp chiếc mũ này nhỉ?

Walmsley: Nếu cô thấy những người cổ vũ khác thì sẽ thấy mọi người đều đeo mũ tròn.

iRunFar: Tại sao runners không thể mang chúng?

Walmsley: Tôi đã thử chạy ở Phoenix vào tuần trước trong điều kiện thời tiết hơn 47 độ C, nhưng chỉ là đi dạo quanh thị trấn giữa trưa để tập làm quen với cái nóng. Nó thực sự có tác dụng và tôi cũng không bị nắng chiếu vào sau gáy. Kế hoạch của tôi là dùng chiếc nón này trong khoảng giữa trưa, nên tôi đã thử đi thử lại và được Patagonia Worn Wear sửa phần chóp mũ. Tôi không còn sử dụng chiếc mũ này cho việc luyện tập nữa vì bị vướng cành cây và nó có một lỗ rách trên đó .

iRunFar: Có vẻ đấy là vấn đề của những tay cao kều nhỉ?

Walmsley: Vâng. Nhưng bây giờ tôi đã tìm được chiếc mũ tai bèo này và tôi thực sự thích nó. Trong cuộc đua thì những bạn hỗ trợ của nhóm của tôi đưa cho tôi áo mới để thay. Chúng được giữ trong một xô đá.Tôi bắt đầu làm điều này từ giải 2018, 2019. Trong giải lần này thì ban tổ chức dùng các bình xịt ở tạm tiếp nước thay vì những miếng bọt, khiến hầu hết những VĐV tham gia đều bất ngờ, kể cả tôi. Hoặc là họ đã thông báo điều này vì trong giải này mọi thứ đều được thông báo rõ ràng. Tôi nghĩ là tôi đã không chú ý, hoặc là họ có gửi email trước ngày race mà tôi đã không đọc.

Nhưng dù sao sự thay đổi này đã diễn ra trong cuộc đua, còn tôi thì được các tình nguyện viên nhét đá vào áo phần phía trước.  Bởi vì vụ bỏ đá vào chiếc khăn và cuộn tròn rồi đeo quanh cổ, một khi đá tan thì khó mà lấy lại được. Lần này tôi đã mang Naked belt quanh bụng và nó như một dây nịt giữ đá trong áo của tôi không rơi ra ngoài. Vậy nên cứ mỗi 5 dặm có trạm tiếp nước tôi lại rời đi với tiếng đá sột soạt trong áo. Đó là điều mà tôi đã làm trong cuộc đua và cảm giác rất tuyệt.

Chiếc mũ tai bèo của nhà vô địch, quấn quanh cổ là chiếc khăn đựng đá lạnh

iRunFar: Nó có tác dụng ư?

Walmsley: Trong điều kiện tốt nhất khi tôi làm thì như vậy vậy đấy. Vì có vài lần tôi đã quên lấy và nhận ra ngay lập tức sự khác biệt giữa hai lần khi tôi nhét hay không nhét đá vào áo. Chiếc belt thì giữ chặt đá, còn những đồ khác thì tôi đã bỏ chúng vào túi của mình. Tôi có thể nói rằng chiếc mũ tai bèo và việc nhét đá vào áo là 2 thứ giúp tôi rất nhiều trong cuộc đua lần này.

iRunFar: Thật tuyệt đấy. Anh đã bơi qua sông lần này đúng luật mà không xuôi dòng hay cần có phao đúng không?

Walmsley: Đây là lần thứ 3 tôi dùng dây để băng qua sông. Năm 2016 thì tôi đã bơi nhưng giờ thì không được phép làm vậy nữa.

iRunFar: BTC đã đưa điều này vào quy định của giải đấu bởi vì anh đúng không?

Walmsley: Vâng, tôi nghĩ năm 2018 tôi được chở bởi Chris Thornley trên một chiếc thuyền. Anh ấy luôn ở trên sông và khi tôi nhìn thấy anh ta tôi đã chào nhưng lần này thì tôi đã đợi vài phút trong con lạch, mang áo phao trên lưng và chỉ bơi ngập đâu một chút và nhăm mắt lại. Đó có lẽ là điều tuyệt vời nhất trong ngày đua và tôi luôn mong tới đoạn vượt sông này. Ý tôi là chỉ khi cô thực sự từng tập ở Foresthill và Cal streets, còn không sẽ đánh giá thấp những đoạn leo dốc, cộng thêm vào đó là mặt trời lúc nào cũng chiếu gay gắt xuống đường thì có lẽ việc đi qua một con sông sẽ khiến cô thích thú.

iRunFar: Anh có hài lòng với ngày thi đấu và trải nghiệm ở miền Tây này không?

Walmsley: Tôi không thể mong một ngày tốt hơn nữa. Hôm đó là một ngày khó khăn và có lẽ là giải đấu mà tôi đã phải dốc sức rất nhiều. Có thể không phải là ngày tốt nhất của tôi, hoặc có thể cũng là một ngày tốt và tôi phải làm việc cật lực để giành chiến thắng. Nhưng phần thưởng hoàn toàn xứng đáng, tôi có gia đình ngay ở đây, tôi có thể nói đây là giải quê nhà của tôi ở Auburn nên điều này vô cùng đặc biết. Thật khó để không ở đây vào tháng Sáu, tôi rất vui về điều này.

Nguồn: Irunfar

iRunFar: Tôi đã quan sát anh nhiều năm và thấy rằng anh đã đã dần thoải mái với giải Wesstern States. Tôi cảm thấy anh như đang ở nhà và có thể trò chuyện cùng với mọi người nhỉ?

Walmsley: Tôi đã dần quen với những cuộc phỏng vấn, sự chú ý của mọi người, chụp hình… Mặc dù điều đó không phải là tính cách của tôi nhưng theo từng race tôi đã làm quen được với chúng. Trước đây thì tôi cảm thấy khá căng thẳng, nhưng nếu điều đó giúp mọi sự diễn ra trôi chảy thì nó sẽ không tác động đến tôi. Tôi có một nhóm hỗ trợ, họ giúp tôi những công việc lặt vặt, những thứ liên quan đến mạng xã hội… nên tôi không phải làm điều đó vì tôi không quen với việc này. Tôi đã có Jess [Brazeau] lo mọi chuyện bên ngoài nên mọi thứ trở nên dễ dàng hơn.

iRunFar: Anh có muốn đạt được điều gì hơn ở giải này không? Liệu chúng tôi sẽ còn thấy anh ở Western State trong tương lai?

Walmsley: Tôi chưa biết. Nếu nhìn về lịch sử của giải đấu này, tôi đoán là tôi có thể tham gia vào nhóm của Tim Twietmeyer, Scott Jurek – và 4 người. Ngay lúc này thì tôi nghĩ tới Jim King, không phải Tom Johnson đã từng giành vô địch nhiều năm liên tiếp ở hạng mục nam. Còn hạng mục nữ thì Anna Trason còn bỏ xa cả Scott Jurek, Nhưng dù sao về phía nam giới tôi nghĩ tôi sẽ so sánh với họ như vậy nên tiếp theo có thể là giành chiến thắng 4-5 lần liên tiếp  ở giải này. Điều này cũng khó, khó để giữ được sự hào hứng và mới mẻ nên chúng ta hãy cứ chờ xem. Còn bây giờ thì chắc chắn tôi không muốn làm lại điều đó vào ngày mai đâu, nhưng mà tôi biết tôi và những người khác trong giới thể thao sẽ dần cảm thấy tuyệt vời khi bản thân mình là một phần trong cuộc đua này.

iRunFar: Một lần nữa xin chúc mừng anh

Walmsley: Cảm ơn cô

Lược dịch bởi chạy365

Bạn có thể xem thêm những điểm highlight về cuộc đua này ở đây:

About the Author Trần Mai Anh

Vận động viên chạy bộ không chuyên. Hiện đang là nhân viên của một công ty quốc tế đặt tại thành phố Hồ Chí Minh. Yêu thích chạy bộ đường dài, đang tập luyện để hoàn thành các giải chạy ultra trail và cải thiện thành tích cự ly full marathon.

>
0 Shares