Chay365 – Năm 2017, anh Vũ Văn Thịnh là người mang quốc tịch Việt Nam đầu tiên hoàn thành UTMB với thời gian gần 44 giờ đồng hồ. Chỉ cần tập đúng cách thì bất cứ ai không bị khiếm khuyết cơ thể đều có thể hoàn thành UTMB, anh Thịnh chia sẻ.
Chay365 xin đăng lại bài viết của ultra runner Thịnh ghi lại hành trình từ “tấm chiếu mới”, thuở còn coi mấy người chạy bộ là không bình thường cho đến khi anh cán đích UTMB tại Chamonix. Những suy nghĩ, trải nghiệm của anh Thịnh trước, trong và sau cuộc đua có thể sẽ mang lại chút cảm hứng và thông tin hữu ích cho các độc giả Chay365, những người muốn chinh phục UTMB, một trong những giải chạy ultra trail lớn nhất, hấp dẫn nhất thế giới vào một ngày nào đó…
Đọc phần trước (P4): Người Việt đầu tiên hoàn thành UTMB: Tiết kiệm từng phút xuyên đêm để “đốt sạch” ở Courmayeur
Phần 1: Người Việt đầu tiên hoàn thành UTMB: Tại sao tôi chạy Ultra Trail de Mont Blanc?
Vừa ra tới cửa, thấy một VĐV nữ giống người Việt Nam đang nói chuyện với một TNV, tay vẫn cầm mẩu bánh mì chưa ăn hết. Cả hai hai đều nhìn biển số của nhau rồi đều à lên một cái. Đã biết nhau trước nhưng chưa bao giờ gặp. Thanh Vũ – cô gái sa mạc 😉 Hai anh em vừa đi vừa nói chuyện một tý về quãng đường vừa qua và quãng đường trước mặt. Sau đó mình nói với Thanh là cần tăng tốc và mình vượt lên trước.
1.7km đầu tiên chạy lòng vòng trong Courmayeur để ra tới bìa rừng ở Villair. Đoạn này chỉ hơi dốc nhẹ. Ra tới rừng; qua con suối nhỏ. Đường bắt đầu dốc lên nhiều để đến trạm Bertone. Villair-Bertone, 3.1km/663mD+; dốc 21.4%. Để tiết kiệm được thời gian; mình xác định cần đảm bảo tốc độ lên 10m/phút. Nói cách khác; cần khoảng 1h10 phút để đi từ Villair tới Bertone. Tới Refuge de Bertone – căn lán trên núi để làm chỗ nghỉ cho người đi núi lúc 14h14. Hết khoảng 1h25 phút để qua 4.8km/703mD+ từ Courmayeur. Trong đoạn dốc này mình vượt 173 VĐV khác. Dừng lại Bertone chừng 15 phút để nạp năng lượng. Tại đây có món thịt muối của vùng Aosta thật thơm ngon; không thể không làm một số miếng 😉
Bertone
Trước mặt là 12.4km/425mD+/606mD- để tới Arnouvaz. Một đoạn khá bằng phẳng và tuyệt đẹp. Dãy Mont Blanc nằm ở bên trái (i.e. phía Tây). Đường chạy nhìn thẳng vào các dòng sông băng (e.g. Jorasses) và các đỉnh núi cao (e.g. Răng Người Khổng Lồ) trong trong dãy Mont Blanc. Ánh nắng đầu chiều Thu đan xen với những đám mây bay vèo vèo tạo ra một bộ phim hoạt hình trên nền cây, cỏ, núi và tuyết với màu xanh mơn mởn, vàng tươi và trắng tinh. Trời nắng đẹp cho tới gần điểm dừng Bonatti thì đổ mưa đá và gió to. Phải dừng lại để mặc quần áo mưa và tất nhiên là nạp năng lượng với một số món của địa phương. Ở điểm này còn có cả thịt nướng bằng một chảo than đỏ thơm ngon đặt ở giữa sân của ngôi nhà. Các TNV nướng thịt dưới mưa đá. Bụng đói, trời lạnh, gặp cảnh này làm sao mà cưỡng lại được 😉
Ra khỏi Bonatti, trời tiếp tục mưa đá lẫn tuyết mềm. Được khoảng 300m, dưới làn mưa, thấy ai đó ở phía trước đang vẫy và gọi “anh Thịnh, anh Thịnh” – em Nguyễn Hồng Minh. Cám ơn em và Papa em đã đội mưa tuyết đi cổ vũ. Đội chạy đã “điên”; nhưng chắc những người đội mưa đi reo hò dưới cái lạnh chắc còn điên hơn :))
Tới Arnouvaz lúc 16h52; trước thời gian hạn chế 1h23 phút. Mất 4h để qua 17.2km/1228mD+/626mD-; tiết kiệm được 1h15 phút. Đứng thứ 1714 – vượt lên 351 VĐV trong 4h kể từ Courmayeur. Trời đã hết mưa, nhưng mây dày đặc và lao vun vút. Tiếp theo phải vượt qua đèo Grand Ferret – đỉnh cao nhất của UTMB. Xác định trước đây là đoạn khó. Nên mình dừng lại Arnouvaz khá lâu để nạp năng lượng đầy đủ và kiểm tra cẩn thận mọi thứ. Ngoài mì và thứ súp có một không hai; ở đây có hẳn thịt muối làm ở làng Saint-Rhemy-en-Bosses thơm mùi cỏ mà mình đã nói ở trên. Có pho mát parmesan của Ý. Có cả một loại bánh gì đó của địa phương mà ngày trước những người chăn nuôi trên núi làm để ăn. Là điểm cuối cùng trên đất Ý; sang bên kia đèo Grand Ferret là Thụy Sỹ. Đa số TNV là người Ý; vậy nên các TNV đều chào tạm biệt hẹn sang năm mà không nói hẹn gặp ở điểm sau. Cũng tại điểm này, mình nói chuyện và gặp cô TNV Valérie, chừng 40 tuổi, đến từ miền Tây-Bắc của Pháp. Valérie nói là cô ấy chẳng quen biết ai chạy cả; bản thân cô ấy cũng không chạy quá 10km. Nhưng cô ấy ngưỡng mộ các VĐV nên lấy phép và đi tàu tới làm TNV thôi. Valérie nói là muốn đến nhìn tận mắt và nói chuyện với các VĐV xem tại sao lại có thể chạy được. Nghe thế, đến lượt mình thấy thật ngưỡng mộ. Mình cám ơn Valérie đã dành nhiệt huyết cho các VĐV và hẹn gặp cô ấy trên đường chạy của một ultra-trail nào đó.
Cơn mưa đá và tuyết đang đuổi phía sau khi sắp tới Bonatti
Ra khỏi Arnouvaz dưới cơn mưa phùn với những con dao khí lạnh cứa vào mặt vù vù. Dốc nhẹ lên theo một con suối chảy từ trên đèo Grand Ferret xuống. 2.3km/270mD+ tới lán Elena. Không rõ trong những thứ ăn vào có gì không ổn, hay tại ăn nhiều quá mà từ sau khi ra khỏi Arnouvaz bắt đầu đau bụng và muốn giảm cân. Nhân tiện đi qua lán này, mình rẽ vào định nhờ ít việc; cửa lán đóng im ỉm, vắng tanh. Đành ôm cõi lòng đi tiếp để qua đèo. Qua khỏi Elena, đường dốc lên rất nhanh. Có 2.2km/476mD+ (22%) để tới đèo Grand Ferret. Gió to và lạnh. Đỉnh đèo ở độ cao 2529m. Tuyết lẫn đá rơi từ độ cao 2350m. Nhìn đoàn người rồng rắn bò ngược gió tuyết lên dốc cứ như một đám xác chết biết đi (zombie) trong các phim kinh dị. Về sau mình xem thống kê mới biết có 190 VĐV bỏ qua đèo này và dừng lại ở Arnouvaz. Gió thổi vèo vèo; càng lên cao gió càng to. Đường đi xuyên qua đám mây tuyết; nên “tầm nhìn xa trong vòng 10…mét”. Thỉnh thoảng có đám mây loãng đi qua sẽ nhìn được xa hơn. Cuối cùng cũng tới đỉnh đèo lúc 18h49; hết 1h57 phút để qua 4.5km/746mD+; vượt 100 VĐV từ khi ra khỏi Arnouvaz. Qua đèo Grand Ferret, đặt chân vào Thụy Sỹ là đã vượt qua phần chính của UTMB. Chỉ còn lại khoảng 70km với 3500mD+ với 22h. Đèo Grand Ferret là điểm cực Đông của đường UTMB. Trạm kiểm tra nằm ở đúng đỉnh đèo. Kiểm tra xong xuống dốc luôn. Thật tiếc, thời tiết xấu, nên không nhìn thấy đỉnh núi Dolent nằm giữa 3 nước Pháp-Ý-Thụy Sỹ.
Một cái dốc 9.6km/1004mD- theo hướng Tây-Bắc để tới La Fouly – điểm tiếp theo có đồ ăn, nước uống và đặc biệt là WC. Xuống dốc thì cần chạy để tiết kiệm thời gian. Như đã nói ở trên; mình đang phải đeo một thứ tình cảm rất nặng trên người; vậy nên cần chạy với một tốc độ thỏa hiệp sao cho hiệu quả và không xảy ra điều gì bất thường. Vừa chạy vừa nghĩ không biết có giữ mình được tới nơi không. Đường dốc xuống đều, nhẹ. Mặt đường khô; càng xuống thấp càng ít gió. Có những đoạn vẫn có mặt trời. Cả khu vực này vắng vẻ; không có nhà cửa gì cho tới La Peule – một ngôi nhà nhỏ của người chăn nuôi trên núi. Khi qua La Peule, chủ nhà cả người lớn và trẻ em ra đứng cạnh đường cổ vũ với dàn nhạc mõ đeo cổ vật nuôi.
Tới gần ngôi làng nhỏ Ferret – cách La Fouly khoảng hơn 3km, đường dốc xuống nhiều theo một sườn núi. Bắt đầu có vài giọt mưa nhỏ. Mặt trời xuống thấp dần. Ánh sáng yếu ớt cuối chiều Thu dưới đám mây xám đủ để nhìn thấy đường trong phạm vi ngắn. Nhưng còn quá sáng để bật đèn. Đã xuống thấp, nên có cây bên đường. Mỗi khi chui qua một lùm cây, tất cả tối om. Xuống được khoảng 2/3 dốc, gặp một VĐV người Đài Loan đang tập tễnh xuống ngang như con cua. Hỏi anh ấy bị làm sao, có cần giúp đỡ không; anh ấy nói là bị đau cổ chân do bị trượt chân và đã gọi cho ban tổ chức tới nhặt về. Thêm một VĐV bỏ cuộc. Mình khen ngợi anh ấy đã qua được một chặng đường dài và chúc anh ấy nhanh hồi phục. Vậy đó, chỉ trượt chân một cái là tan tành sự chuẩn bị của vài năm.
Chừng 1km sau, gặp một anh của BTC đang đi lên rất nhanh; mình nói với anh ấy về anh bạn Đài Loan. Anh ấy bảo đang lên để nhặt VĐV kia xuống dưới. Trước khi đi tiếp, anh ấy nói với mình bằng giọng Thụy Sỹ: “30 phút nữa là La Folie” 😉 Trong tiếng Pháp, La Folie là sự điên loạn. Ví dụ như dùng để nói một buổi tối đi xõa có thể dùng từ La Folie. Mình vẫn biết là sắp tới La Fouly; nghĩ bụng; chẳng nhẽ ở La Fouly người ta đang nhảy múa, hát hò và uống rượu!? Nếu thế thì sao mà chạy tiếp được 😉 Sau một hồi băn khoăn thì mới nghĩ ra là anh ấy bảo 30 phút nữa tới La Fouly chứ không phải Folie 😉 Hic, mừng hụt!
Tới Ferret, đường dốc nhẹ và chạy theo đường ô tô chừng hơn 2km. Càng tới gần La Fouly mưa càng to và càng lạnh. Nhiệt độ xuống rất nhanh khi nắng tắt. Có những hạt mưa to, nặng sủi bong bóng như trong thơ của Trần Đăng Khoa. Tất nhiên các hạt mưa không dày như mưa rào ở Việt Nam. Mưa to quá, mình đã nghĩ thầm; thế này thì trên núi sẽ trơn lắm. Nếu như vì mưa to mà BTC quyết định dừng thì sao nhỉ. Mình đã qua 2/3 quãng đường với những đoạn khó nhất. Chưa kịp nghĩ xong thì đã tới La Fouly. 20h41, có 1h49 phút nhanh hơn hạn thời gian chế. Hết 1h52 phút để xuống từ đèo Grand Ferret, 9.6km/1004mD-. Đứng thứ 1577; đã vượt gần 500 VĐV trong 31km kể từ Courmayeur, trong số này có một số lúc trước ở trước mình nhưng bỏ cuộc.
Một cái lều bạt to tướng nằm ở một quảng trường của La Fouly. Trời mưa và lạnh, nên ngay từ ngoài cửa lều đã có lò sưởi đốt ga. Bước vào cửa có ngay một TNV giới thiệu chỗ nào là súp, chỗ nào có nước, hoa quả tươi, mỳ,… Mình đợi mỗi một thứ mà không thấy giới thiệu 😉 Đành cám ơn rồi hỏi luôn WC ở đâu. Bạn TNV mỉm cười và nói ở cuối lều ở phía bên ngoài ấy. Thế là phải mang cái bụng vừa đói vừa nặng đi dọc cái lều dài ngoằng đầy người hôi rình đang ăn uống và nói chuyện… Xong việc, quay lại vào lều. Phải đi qua khoảng 3 mét từ WC vào lều ở ngoài trời. Người đang ẩm toàn mồ hôi, nhiệt độ cơ thể và không khí đều đã xuống. Phải rùng mình mấy cái khi đã vào trong lều. Bắt đầu công đoạn nạp năng lượng và chuẩn bị mọi thứ cho đoạn tiếp theo. Vì đoạn tiếp theo chạy trong đêm, mưa, đường trơn và có dốc cao; nên cần chuẩn bị kỹ đèn, và pin cho đèn. Ban đêm không cần nhiều nước như ban ngày nhưng lại cần đồ ăn ngọt để qua đêm lạnh. Chuẩn bị xong mọi thứ; mình gục xuống bàn định ngủ 10 phút. Nhưng ồn ào quá; không ngủ được. Tuy nhiên, đó cũng là 10 phút nghỉ gần hoàn toàn.
Có nhiều người tiếp tục đến. Có nhiều VĐV bỏ cuộc tại đây. Về sau, mình biết là anh Hoàng Thao – người Mỹ gốc Việt mình gặp ở giữa hồ Combal và Courmayeur bỏ cuộc ở điểm này. Trong lúc ăn, mình nghe thấy các TNV chỉ dẫn cho các VĐV bỏ cuộc cách đi đến những khách sạn gần đó để thuê phòng qua đêm. BTC đã làm việc trước với các khách sạn để có giá rẻ hơn cho các VĐV và cũng biết khách sạn nào còn chỗ,…
Nghỉ ngơi xong, đeo túi, đèn, đi găng, đội mũ,.. mọi thứ sẵn sàng để ra đi. Ra khỏi cửa lều, rùng mình 3 phát liên tiếp. Không khí lạnh cùng gió nhẹ sau cơn mưa gợi lại cảm giác gió Mùa Đông Bắc ở Miền Bắc. Đang chạy chậm chậm để khởi động; mình nghe thấy tiếng chân chạy và tiếng gọi “Van, Van, Van” ở phía sau – biển tên của mình là Van Thinh VU. Quay lại thấy một anh chàng cao chừng 1.9m ở phía sau cười tươi nhưng không giấu được sự mệt mỏi. Dennis người Mỹ gốc Đan Mạch. Dennis nói là đã chạy sau mình từ khi ra khỏi Arnouvaz. Anh ấy bảo rất mệt và rất buồn ngủ; nên có thể cho anh ấy đi cùng qua đêm được không. Mình nói với anh ấy, với mình, thành tích không quan trọng; về đích sớm hay muộn hơn vài giờ không sao cả. Mình hoàn toàn vui vẻ chạy cùng anh ấy đêm nay.
Mình chỉ có một ràng buộc là cần về tới Chamonix không muộn quá để còn kịp hôn và tiễn hai mẹ con lên tàu về Paris vì ngày hôm sau là khai giảng năm học mới của con gái…
Đọc phần sau (P6): Người Việt đầu tiên hoàn thành UTMB: Vật vã dìu nhau trong đêm băng giá, nhớ mùa Đông Hà Nội
(*) Tiêu đề do Chay365 đặt, ảnh do tác giả cung cấp
Người Việt đầu tiên hoàn thành UTMB: Lời hẹn gặp ở Chamonix với con gái trước lễ khai giảng
Người Việt đầu tiên hoàn thành UTMB: Vật vã dìu nhau trong đêm băng giá, nhớ mùa Đông Hà Nội
Người Việt đầu tiên hoàn thành UTMB: Tiết kiệm từng phút xuyên đêm để “đốt sạch” ở Courmayeur
Session expired
Please log in again. The login page will open in a new tab. After logging in you can close it and return to this page.