Lý do hắn chạy…

Lý do hắn chạy…

LONG H.NGUYEN

Lại thấy hắn chạy…

Bao giờ cũng thế, cứ hở ra là hắn chạy. Hắn chạy dài, rất dài, thường một mình, có lúc chạy cùng một lũ kiểu như hắn. Nhưng thái độ của hắn và bọn kia đều rất lạ. Dường như có điều gì khuất tất.

Khi được hỏi lý do vì sao chạy, hắn thường nói vòng vo, rất dài, có vẻ gì đó chống chế, và thỉnh thoảng hắn dùng những từ khó hiểu.

Ban đầu ai cũng bảo, chắc hắn chạy cho khỏe.

Lý do hắn chạy

Lý do hắn chạy

Thì rõ rồi, chạy bộ là tập thể dục mà.

Nhưng rồi vợ con, bạn bè hắn thấy có sự bất thường. Nhiều lần hắn cứ nhè lúc trời nắng gắt để chạy. Rồi chạy giữa mưa, hay chạy cả lúc nửa đêm, hay đi chạy suốt buổi, cả ngày, và nghe nói đều chạy hàng chục km, thậm chí có kẻ chạy cả trăm km. Chạy đến vắt kiệt người ra.

Làm gì có thể loại tập thể dục như thế! Đã thế, mỗi lần chạy về, trông cũng mệt thật, nhưng mặt hắn lại cứ phởn phơ, thậm chí trông phê phê!!

Vợ hắn đâm nghi. Gần đây đọc báo thấy có mấy lão bày trò đi tập thể dục, hay đổ rác, rồi tạt nhà cô hàng xóm, hay vờ đi thể thao rồi hẹn hò nhau làm tý tranh thủ….

Thế này thì chết thật, định qua mặt bà chắc!

Vợ hắn bèn cất công dò, thuê cả thám tử. Nhưng thám tử bảo hắn chạy thật chứ chẳng đùa, đến nỗi thám tử lúc đạp xe, lúc xe máy đi theo mà cũng mệt phờ ra.

Của đáng tội, thì hắn cũng có vẻ khỏe hơn thật, thậm chí cả về cái… khoản kia :). Nhưng xưa nay hắn cũng đã vào loại khỏe, vẫn tập nhiều thứ, dù không tập kiểu điên điên như giờ thì cũng gọi là có tý thể thao.

Rồi bọn VTV đánh hơi được, sau 3 tháng âm thầm nghiên cứu, thì hùng hồn tuyên bố:

Bọn hắn “chạy vì một cơ thể đẹp”! 🙂

Nghe cũng có chút lý. Thấy nhiều kẻ khoe kết quả giảm cân kinh lắm, toàn tầm 75-85kg, sau 6 tháng-1 năm chạy bộ bảo chỉ còn 60-65kg. Mà chả cần kiêng cữ ăn uống gì sất, cứ nhắm mắt chạy và chạy. Chả thế mà hắn và bọn kia lúc nào cũng vênh lên quả quyết: chạy bộ là cách giảm cân hiệu quả số 1!

Nhưng rõ ràng đấy chỉ là cách biện bạch. Vì xưa nay hắn chả béo tốt gì, vợ hắn cố công tích trữ cho hắn chút mỡ mà chả được bao nhiêu, dù hắn ăn uống cũng kinh lắm. Mà ai nói chuyện béo gầy là thấy hắn chỉ nhếch mép: có hề gì, thân thể này là cả ta chứ của đứa trời ơi nào? Thực ra, trộm vía body hắn cũng được, thậm chí ngày xưa còn hay được lấy làm mẫu. 🙂
Nhưng từ ngày chạy, hắn, và cả bọn dở hơi kia nữa, cứ dần dần gầy đét ra như que củi. Có được tý tẹo mỡ thì nay mất sạch. Bọn kia có vẻ cũng chẳng màng lấy 1 ly, lại còn chống chế: cái đẹp của cơ thể điền kinh nó phải thế!!

Thật không ngửi được!

Hắn lại xoay ra dùng cái lý do thoạt nghe khá xuôi:

Chạy để giao lưu, bạn bè, hoạt động cộng đồng,…

Kể ra thấy bạn bè thêm nhiều lắm, tham dự đủ loại giải rất oách, hắn lại còn chạy cùng Tây, chơi với cả hội ra vẻ chuyên nghiệp, rồi có cả các vị nghe nói đại sứ, TGĐ.. này nọ, trông có vẻ đàng hoàng, tử tế cả.

Nhưng khốn nỗi, hóa ra hội này toàn 1 lũ hâm hâm, quanh năm FB chỉ nói chuyện chạy, chả thấy lo cơm áo gạo tiền gì sất. Hắn bỏ hết các cuộc nhậu nhẹt (mà không nhậu thì giao lưu nhạt như nước ốc, còn cái vị khỉ gì), và nói đến đi “quan hệ” là ngãng ra. Bạn mới trên FB vài năm nay tăng ầm ầm, té ra toàn lũ chỉ biết chạy. Tóm lại, hắn có xu hướng lệch hẳn về cái hội kỳ quặc và né tránh những hoạt động giao lưu, quan hệ mà những kẻ khôn ngoan phải biết. Thật đáng ngại!

Giải thích quanh co thấy không xong, hắn thừ ra nghĩ ngợi, định bụng nghĩ cái gì đấy cho có vẻ sâu sắc 1 tý chăng. Phải rồi, nghe mấy cụ giáo làng nói,

Chạy bộ là rèn luyện tâm thân, à .. thân tâm, phá vỡ các giới hạn cơ thể và khám phá nguồn cảm xúc mới.

Này nhé, chạy bộ liên tục đủ dài sẽ cải tạo toàn bộ cơ thể: các thể loại nội tạng và cơ chế hoạt động trong cơ thể sẽ tự điều chỉnh dần để thích ứng và cân bằng. Đại khái thế. Quả thật, hẳn và phần lớn những kẻ chạy bộ này cảm thấy cơ thể thay đổi rõ rệt, và đạt tới những khả năng bền bỉ đáng ngạc nhiên mà hầu hết vượt xa kỳ vọng lúc bắt đầu chạy.

Còn tâm ư, chạy chính là thiền hành. Khi chạy, bọn hắn vứt bỏ mọi stress, mọi suy tư, chỉ biết đếm bước chân và hơi thở, lắng nghe cơ thể, và cảm nhận tự nhiên. Dần dần, kẻ chạy bộ đạt tới sự cân bằng, bình an, tự do tự tại, hướng tới những giá trị nhân văn, sống yêu thương, hòa hợp với tự nhiên,… Đến đây, hắn cố tưởng tượng ra khuôn mặt một vị thiền sư, hiền từ, độ lượng và minh triết…

Vậy là, chạy trở thành cách để khám phá bản thân, thách thức các giới hạn, và đạt tới những trạng thái tinh thần và cảm xúc vượt khỏi những khuôn khổ thông thường.
Ơ kìa, sao thế… Hắn thấy mặt người nghe thộn ra, rồi chuyển sang vẻ lo lắng. Có lẽ trước họ chỉ nghĩ hắn hơi vô tâm 1 tý, nhưng giờ đoán chắc đầu óc hắn có v/đ thật sự, chứ sao cứ nói cái gì trên mây.

Thấy không xong, hắn quay sang thử gom hết những gì hay ho rồi bảo: đấy, cũng mỗi thứ một tý, nhưng được cái

Chạy bộ hiệu quả, rất linh hoạt thời gian mà lại rẻ.

Ừ, cũng có thể. Hắn đi đâu cũng chạy được, mọi lúc mọi nơi. Chả cần hỏi ai, phụ thuộc ai, chỉ cần đôi giày và trời không mưa to. Chạy hùng hục 1 tiếng tiêu thụ calories bằng môn khác vài ba tiếng là ít. Mà chỉ cần sắm đôi giày tử tế là xong, còn sân tập lúc nào cũng sẵn và miễn phí.

Nhưng rồi, hắn tự thấy nói vậy hơi ngượng mồm. Vì bọn hắn dần dần cũng sắm sanh đủ thứ. Ngoài giày, bọn hắn toàn mua quần áo xịn tận… Amazon (đủ các thể loại cho các mùa), rồi đồng hồ, dây nhịp tim, balo, điện giải, gel,.. gỉ gì đó. Toàn thứ xịn. Nghe nói đôi tất tận 300-500k, kinh vãi! Và bọn hắn tốn kha khá cho lệ phí và đi lại tham gia các giải chạy. Thời gian chạy thì cứ tăng dần lên. Rút cục, cảm giác lúc nào hắn cũng chạy cả!

Tóm lại, cái lập luận này của hắn dần bị vứt vào sọt rác.

Thấy vẫn vô ích, hắn hơi nổi khùng, đâm cùn. Ờ, chạy thì chạy, chạy là chạy, cần quái gì lý do.

Ô hô, hay!

Hắn vỗ đùi đánh đét.

Phải rồi, chạy là vì chạy, đếch cần lý do gì sất. Hắn nghe mấy cụ giáo và mấy bạn đi học Tây nói chữ, rằng

Chạy là một phong cách sống, rằng running is a lifestyle.

Thì nói toẹt mie nó ra, nghĩa là: chạy là chạy, chạy vì thích thế, chứ còn sao nữa.

Mới nghe, vợ hắn tốc váy lên, suýt chửi cho hắn 1 trận vì cái tội cùn. Rồi ngẫm nghĩ, ừ thì hắn hơi hâm thật, nhưng hắn nói thế cũng chả biết sai chỗ nào. Đời này, thiếu gì chuyện điên khùng, chỉ biết giải thích rằng, c’est la vie, “đời là thế”.

Khi có người hỏi, vợ hắn cũng đành trả lời: ừ, thì ảnh bảo đấy là 1 phong cách sống. Rồi y thị lại ngậm ngùi, man mác: biết làm sao được, thì duyên phận bọt bèo…

Lại thoáng thấy hắn up hình chạy lên facebook….

About the Author chay365

follow me on:
>
5 Shares