Các chân chạy khắp nơi trên thế giới đang tìm mọi cách để có thể duy trì việc tập luyện, từ chạy ngoài vườn tới chạy trong nhà, chạy ngoài hành lang hoặc lên núi tu luyện trong bối cảnh các quốc gia đang ban bố lệnh hạn chế đi lại và giãn cách tiếp xúc xã hội. Michael Wardian là một trong số này. Anh bắt đầu chạy lúc 9h sáng ngày 4/4 quanh tuyến đường dài 6,7km quanh khu nhà anh tại thành phố Arlington, bang Virginia và đến 10 giờ anh lại bắt đầu chạy tiếp. Rồi cứ thế lặp đi lặp lại.
Tổng công, anh chạy 422km trong vòng gần 63 giờ và vô địch giải Siêu marathon sân vườn. Quy định của giải đấu này là mỗi vòng đấu kéo dài 1 giờ và vận động viên phải hoàn thành 6.7 km trong 1 giờ đó dù nhanh hay chậm. Tất cả các vận động viên đều bắt đầu chính xác cùng thời điểm. Khi kết thúc một vòng, người chạy đưa thông số kết quả chạy trên máy chạy vào camera hoặc cập nhật kết quả lên Strava để xác minh, sau đó dành thời gian còn lại để nghỉ ngơi chuẩn bị cho vòng tiếp theo khi có tiếng chuông báo của Ban tổ chức. Giải đấu được tổ chức thông qua nền tảng Zoom.
Đọc thêm:
Chống dịch Covid-19: Ultra runner Malaysia chạy “nát nhà” 263km trong 36 giờ
1001 kiểu chạy marathon ở nhà “siêu dị” trên thế giới khi bị cách ly vì Covid-19
Người Việt đầu tiên hoàn thành marathon trên sân thượng mùa dịch Covid-19
VĐV điền kinh Việt nam xoay sở tập luyện tại nhà vì đại dịch Covid
Giáo Án Tập Luyện Của Eliud Kipchoge
Tổng cộng có 2.413 chân chạy từ 65 quốc gia tham dự giải, sau đó dừng lại khi đã đạt quãng đường dự kiến hoặc không thể tiếp tục thi đấu. Wardian giành chiến thắng khi chân chạy duy nhất cạnh tranh với anh là Radek Brunner bị loại do không bắt đầu chạy sau khi có tín hiệu ở giờ chạy thứ 62. Phần thưởng cho người về nhất là một cuộn giấy về sinh vàng.
Wardian không phải là gương mặt lạ trong nhóm những chân chạy có đam mê chinh phục những thử thách sức bền khắc nghiệt. Anh là chân chạy siêu marathon chuyên nghiệp và tham gia nhiều thử thách mà chỉ nghe tới có thể chúng ta cũng rụng rời chân tay như chạy 10 marathon trong 10 ngày (và qua tất cả 7 lục địa). Anh đã tham gia giải Ultra Trail Gobi, một giải đấu có cự ly 400km và điều đặc biệt là các chân chạy phải tự tìm đường di chuyển giữa các điểm kiểm soát bằng cách sử dụng la bàn, thiết bị GPS và bản đồ. Trước khi các giải đấu bị hủy hoặc chuyển lịch do ảnh hưởng của dịch Covid-19, anh đã tham gia thi đấu cự ly 83km ở một giải trail tại Ả Rập Xê Út và dự định sẽ chạy xuyên Mỹ vào cuối năm nay. Anh là chuyên gia môi giới tàu biển tại công ty Potomac Maritime chuyên về mảng tàu chở thực phẩm cứu trợ nhân đạo.
Dưới đây là bài phỏng vấn của tờ The New York Times với Wardian.
Mục lục
Tôi vừa vô địch giải EcoTrail 83K Ultra tại Ả Rập Xê Út hồi tháng 2. Tôi dự định tham gia giải marathon tại đảo Catalina vào tháng 3 và hy vọng phá kỷ lục giải đấu này. Giải này cuối cùng là giải đầu tiên của tôi bị hủy. Rồi tôi định một tuần sau giải đó sẽ tham gia chạy giải 250km tại Sri Lanka, sau đó là giải Cherry Blossom 10 dặm tại Washington, D.C., rồi sau đó nữa tôi sẽ dẫn tốc cho bạn tôi, anh Charles Davis, một vận động viên Paralympic với mục tiêu phá ngưỡng 2h30 phút tại giải Boston. Cuối cùng, tôi sẽ tham gia thi đấu vô địch thế giới nhóm tuổi tại giải marathon Luân Đôn.
Tuần trước giải này, tôi đã chạy chơi cự ly marathon trong thời gian 2h33 trên cùng tuyến đường để giải trí và mua vui cho mấy nhà hàng xóm. Hàng xóm có hỏi tôi định làm gì tiếp vì chắc họ không biết sau đó tôi sẽ chạy hơn 400km.
Đây thực sự là thời khắc chúng ta tôn vinh môn chạy bộ vì ngoài ra chẳng có hoạt động nào khác thực sự. Đối với hàng xóm của tôi, có lẽ đây là sự kiện đặc biệt nhất.
Đường không dốc quá hoặc ít nhất tôi thấy thế. Sau khi kết thúc giải, bạn nào đó đã lên Strava của tôi và phát hiện tôi đã leo được tổng cộng 2.590m.
Ở khoảng 280km đầu tiên, trung bình mỗi vòng tôi chạy khoảng 45-50 phút. Sau đó, tôi cảm thấy hơi đuối và không muốn chơi tiếp nhưng vợ tôi đã động viên tôi vượt qua. Sau đó tôi chạy khoảng 42-43 phút mỗi vòng nên có khoảng 15 phút để đi vệ sinh, nghỉ ngơi, ăn uống và trò chuyện với mọi người.
Tôi ăn hầu hết mọi thứ. Tôi đã ăn bốn cái pizza. Đáng lẽ là 5 cái nhưng bị chú chó của tôi ăn mất một cái. Tôi cũng ăn một ít sushi, súp, slurpee, vài que kem, bơ tẩm muối, một chút hummus, bơ hạnh môn, mật ong, khoai lang, rất nhiều yến mạch nguyên hạt. Tôi cũng được hãng GU tài trợ nên dùng gel, bánh quy và đồ uống thể thao GU. Tôi cũng chuẩn bị một chút pasta nhưng không ăn. Thường tôi không uống caffeine nhưng có uống Coke và trà.
Dù vậy thì khi tham gia thi đấu kiểu này, thường ăn uống cũng thất thường, không hẳn là bạn được ngồi xuống và tận hưởng đồ ăn. Tôi cố gắng nạp vào 300-400 calo mỗi vòng và bổ sung nước đều đặn. Hoặc ở vòng nào đó phải đi vệ sinh, tôi lại phải làm mọi việc trong khi đi vệ sinh để chuẩn bị xuất phát vòng tiếp theo. Thời gian rất sát.
Không! Lúc đó tôi hồi hộp quá. Tôi cũng giỏi thức nữa và có khả năng thức rất lâu. Nhưng thực sự việc chỉ thức để xem một hoặc 20 bộ phim khác xa với việc phải thức, nhớ ăn uống đầy đủ, nhớ chạy và nhớ đứng trước vạch xuất phát đúng giờ.
Tôi đâu có ngủ đâu. Sau giải tôi phải lao đầu vào làm việc do hạn cuối là 11h sáng ngày thứ ba. Tôi làm việc ở nhà nên có thể quay vào nhà và ngồi vào bàn làm việc luôn. Tôi làm việc cho tới khi ngủ gục trên bàn phím. Tôi có nhờ đồng nghiệp kiểm tra kỹ công việc tôi gửi.
Ôi họ là những người rất tuyệt với. Khi đó tôi gặp những người trước đây mình chưa gặp bao giờ, đứng ngoài cửa hoặc qua cửa sổ. Tôi thấy các bà lão bên cửa sổ lúc 2h sáng, vẫy tay và bọn nhóc thì thức dậy lúc 4h sáng chỉ để ngồi đó và cổ vũ tôi khi chạy qua. Bọn nhóc còn dùng phấn viết “Cố lên chú Mike” lên mặt đường chạy. Tôi cũng không hiểu sao nhiều người biết sự kiện này đến vậy nhưng tôi nghĩ lý do là họ không có nhiều việc để bận tâm trong khi lại có một tay cứ chạy qua chạy lại ngoài cửa.
Session expired
Please log in again. The login page will open in a new tab. After logging in you can close it and return to this page.