Surf City Marathon là giải đấu nằm trong hệ thống Beach Marathons, cùng với Orange County Marathon và Long Beach Marathon, chạy dọc bãi biển miền Nam tiểu bang California. Surf City Marathon diễn ra vào ngày Chủ nhật đầu tiên của tháng Hai, nghĩa là luôn trùng với Super Bowl – chung kết bóng bầu dục Hoa Kỳ. Năm nay lại càng đặc biệt vì Super Bowl là trận đấu giữa “gà nhà” Los Angeles Rams với “ông kẹ” New England Patriots. Chẳng thế mà trước giờ xuất phát, MC không quên nhắn nhủ vui các runners (đa số cổ vũ cho LA Rams) hãy hoà nhã khi chạy cùng những cổ động viên của Patriots. [Kết quả: New England bón hành cho LA với tỉ số 13-3].
Mục lục
Các giải năm trước có điều kiện chạy không thuận lợi lắm. Nhiệt độ trung bình khoảng 68ºF (20ºC), gió mạnh. Thành tích của người chạy không cao, sub3 có thể nằm trong top 10, tỉ lệ BQ cũng chỉ xấp xỉ 9%.
Có điều, năm nay rất đặc biệt vì mấy ngày trước giải khu vực Los Angeles liên tục mưa gió mịt mùng (mặc cho ai đó từng hát “It never rains in Southern California”). Runners khấp khởi vừa mừng (tiết trời sẽ mát), vừa lo (lỡ trời lại mưa lạnh như Boston 2018?)
Tối thứ Sáu, mình hạ cánh xuống sân bay LAX, mưa bụi giăng giăng, rất giống không khí dịp Tết Nguyên đán ở đồng bằng Bắc Bộ. Bạn bè nhắn cố gắng ngủ để tránh lệch múi giờ, nhưng thật sự ưu tiên hàng đầu của hai vợ chồng là làm sao để hai đứa bé ngủ ngoan và không quấy khóc. Hai đêm thứ Sáu và thứ Bảy mình ngủ rất ít, nằm nghe mưa gõ lộp độp trên mái nhà.
Mình chọn một vị trí ở hàng đầu, đếm sơ sơ xung quanh có khoảng 20 đôi VaporFly đủ màu sắc. Khi xuất phát, mình cố gắng chạy chậm rãi. Hít thở đến căng lồng ngực không khí của giải chạy – theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Xa xa từng đợt sóng cao tung bọt trắng xoá. Đột nhiên không còn cảm giác buồn ngủ, mệt mỏi vì jet lag, hayđau cột sống thắt lưng nữa. Lúc này mới cảm nhận rõ những gì Amby Burfoot viết, “One day, one race, one man against the distance” – “Một ngày, một cuộc đua, một người đối diện với quãng đường”. Mọi thứ dường như không còn gì quan trọng, chân mình di chuyển như trong một buổi chạy đường dài cuối tuần quen thuộc. “Carpe diem. Carpe viam”.
Dọc đường ban tổ chức bố trí khá nhiều điểm chơi nhạc, chủ yếu là rock, tiếng guitar điện loanh quanh 1km đã thấy văng vẳng. Đặc biệt đoạn chạy quanh công viên Pacific Coast còn có một dàn nhạc giao hưởng 50 người ngồi chơi ở giữa công viên, lúc nào cũng nghe tiếng nhạc.
– Đầu tiên: khởi đầu quá nhanh. Lẽ ra nên kiên nhẫn hơn chạy pace 4:05-4:10. Hy vọng đây là lần cuối mình không đạt được negative split.
– Gió lạnh. Khi về đích mình được chẩn đoán hạ thân nhiệt (hypothermia). Galen Rupp hẳn là DNF rồi (just kidding!) Có lẽ cần sự chuẩn bị tốt hơn (mặc áo khoác và quần dài chẳng hạn), đặc biệt khi chạy những giải mưa gió nhiều (như Boston 2018, hay NYC 2017)
– Gel: mình mang 4 gói gel, ăn một gói trước giờ xuất phát, sau đó cứ 45 phút 1 gói. Gói cuối cùng không kịp ăn vì tay tê cứng không móc gel ra được. Nếu ăn đủ gel có thể sẽ đủ năng lượng hơn.
– Thiếu ngủ: chắc chắn ít ngủ gây ảnh hưởng xấu tới kết quả thi đấu
– Đau cột sống thắt lưng suốt 2 tuần trước đó: làm core yếu đi
– Luyện tập chưa đủ: 5 buổi long run 32km là không đủ. Lý tưởng cần 10 buổi
Surf City Marathon là một sự kiện tốt, đáng tham gia chạy. Không phải lúc nào mọi sự cũng diễn ra như chúng ta mong muốn. Đó là cái hay của thi đấu marathon, không chỉ đòi hỏi luyện tập kỹ cnafg mà cần sự linh hoạt điều chỉnh trong ngày thi đấu.
Bác sĩ Viện Tim mạch Quốc gia Việt Nam, giảng viên Bộ môn Tim mạch trường Đại học Y Hà Nội. Thành viên sáng lập Hội những người thích chạy đường dài (Long Distance Runners, LDR) Thành tích cá nhân: 10km: 36:56, HM: 1:20:35, FM: 2:41:25
Session expired
Please log in again. The login page will open in a new tab. After logging in you can close it and return to this page.
[…] Nhìn lại Surf City Marathon 2019 […]