Nhìn lại Breaking3 Marathon (phần II)

Phần I

Mình rời khách sạn lúc 3 giờ 30 phút. Ánh đèn vàng ôtô quét qua đêm đen mịt mùng, trong màn mưa bụi giăng giăng. Hơi trễ, có lẽ vậy. Cũng may, khách sạn chỉ cách khu vực xuất phát có 1 km. “Hãy ở gần nhất có thể” là kinh nghiệm mình học được từ cuốn sách “Meb for Mortals”. Còn bao nhiêu điều nữa mình đã đọc về chạy bộ, suốt gần 9 năm qua. Nhưng lúc này, có gì quan trọng đâu. Kí ức phẳng lặng, như con đường trước mặt đang mờ đi trong màn sương sớm…

Đội hậu cần tất bật hỗ trợ mình gửi đồ. Em Thương Bùi xăng xái buộc dây giày hộ. Mình khẽ mỉm cười với bản thân, “Có mặt ở Breaking3 Marathon là một đặc ân”.

Vạch xuất phát của các giải marathon có gì đó giống nhau. Những khuôn mặt ưu tư hay hứng khởi, người chụp ảnh kỉ niệm, người giãn cơ, vài vận động viên chạy qua chạy lại làm nóng. Breaking3 Marathon còn hơn thế, có một sự tương đồng đáng ngạc nhiên giữa những người có mặt ở đây ngày hôm nay. Những đôi chân rám nắng và thon chắc, cùng ánh mắt bình thản mà tự tin, là thứ không phần mềm nào có thể “nguỵ tạo” được. “Seize the day. Seize the road!!!”

Chill trước giờ xuất phát. Ảnh: Đỗ Quang Hưng

4h15. Đoàn đua xuất phát trong lặng lẽ, chỉ gần 50 VĐV, có lẽ là những cái tên ưu tú nhất của giới chạy bộ phong trào Hà Nội. Mình đọc sách của Meb tới chục lần, đến mức thuộc lòng từng dòng, “Khi tiếng súng lệnh cất lên, marathon trở thành một trò chơi chiến thuật. Và cách tốt nhất để chiến thắng trong trò chơi chiến thuật là có một kế hoạch”. Mình nhẩm lại các mục tiêu trong đầu, “Mục tiêu A: sub2:50, B: sub2:55, C: sub3, D: hoàn thành cuộc đua. Mục tiêu A+ sẽ là sub2:45 hoặc podium”. Nhưng cứ nhắm mục tiêu A trước đã. FM sub2:50, tương đương pace 4 cho 42 km.

5 km đầu tiên, tốc độ dường như nhanh hơn kế hoạch đôi chút. Cũng phải thôi, ai có thể kiềm chế sự hưng phấn này được? Mình nhìn quanh, Quang Nguyễn “đùi to”, anh Long Bùi, anh Tuyền, anh Toàn HBPR, anh Mạnh, anh Trịnh Nam Hải,… cảm giác như trong buổi chạy dài cuối tuần. Khoảng 1 năm trở lại đây, mình đã cảm nhận được một làn sóng FM sub3, và muốn bản thân đủ khoẻ mạnh để đón chờ làn sóng ấy. Thì mình đang ở ngay giữa con sóng này, giữa những con người chung đam mê, chung ánh mắt, chung nhịp thở.

Khúc quay vòng, mình thấy tốp nữ đang chạy đều đặn nhịp nhàng, có cz Thuỳ, chị Linh Doremon, chị Thuỳ Vân. Tất cả đều yên lặng và tập trung, chỉ có tiếng giày đệm carbon nện trên mặt đường rầm rập.

Ai đó nói mình “truyền cảm hứng cho cộng đồng chạy bộ”. Mình rất ngại câu ấy. Đúng hơn phải nói thế này, “Mình cũng cần cộng đồng để truyền cảm hứng cho bản thân”. Chẳng phải Kipchoge đã nói hay sao “Running is not a sport, running together is a sport”?

Đường tối đen, dù trước đó có thông báo sẽ bật đèn cao áp toàn bộ (về sau mình mới biết lý do). Mình quyết định lùi xuống chạy phía sau Quang. Mình biết Quang đã nghiên cứu bản đồ vệ tinh để tính toán cách chạy tiếp tuyến tối ưu – sự chuẩn bị bài bản và chi tiết của một elite. Mình cũng định làm việc này mà không đủ thời gian. Vì thế vài vòng đầu cứ chạy theo cậu ấy cho quen.

Em Vân Anh Live Streamer vọt qua, cổ vũ nhiệt tình “Top đầu của chúng ta đây rồi!”, Quang đáp gọn “Đây là Top mười mấy!”, mình biết có khoảng 10-15 vận động viên đang chạy phía trước, trong đó có anh Định, anh Hoàng Huy, Luân. Không sao cả, chưa bao giờ mình căn tốc độ dựa theo các vận động viên khác. Cứ làm tốt nhất trong khả năng của mình và tuân thủ kỉ luật chặt chẽ, ít nhất là trong 32 km đầu tiên.

Mưa quất vào mặt. Mặt đường trơn, rất may đôi Next% bám đường rất tốt, ngay cả những khúc cua. Mình nhìn thấy những bóng áo mưa của đội hậu cần ở các ngã tư và trạm nước. Cần một đam mê lớn lao để có mặt ở đây ngày hôm nay. Nếu mình có 8 năm kinh nghiệm thi đấu marathon thì nhiều người cũng có không dưới 5 năm kinh nghiệm làm tình nguyện viên, dù chỉ ở những việc tưởng nhỏ nhặt như kiểm soát giao thông hay đưa bình nước. Đường chạy gần như “sạch” hoàn toàn, điều xa xỉ với các giải đấu ở Việt Nam. Lại thêm một đặc ân mà Ban tổ chức dành tặng các VĐV như mình. Biết ơn các bạn rất nhiều (À, mà sau giải đấu, anh Lâm Sắt có nói “Nói chung là, chúng ta cám ơn nhau Linh ạ. Đại khái thế…”)

Xem thêm: Hậu trường Breaking3 Marathon

Khoảng km số 15, mình vượt qua Lan Anh, đang chạy đơn độc trong đêm vắng. Ban đầu cô định không chạy giải này, nhưng mình đã thuyết phục Lan Anh tham gia, “Chúng ta muốn ăn, chúng ta đã lăn vào bếp, nấu những món không chỉ ngon miệng, bổ dưỡng, mà còn được trình bày bắt mắt. Vậy tại sao không ngồi xuống và cùng thưởng thức?” Hãy chạy đi, giải chạy này dành cho những ngày tập luyện chăm chỉ và vất vả, những buổi fail bài hay bị coach mắng. Chạy đi em, vì đã nỗ lực và đam mê. Chạy đi em, vì chúng ta là người chạy bộ.

Theo đúng kế hoạch đã định, mình tăng tốc dần ở nửa sau quãng đường. Mình bứt khỏi nhóm của anh Long Bùi và Quang, vượt qua Trịnh Đình An và vài người nữa. Khoảng km số 28, mình ước tính bản thân ở vị trí số 5 hay số 6. Tuy nhiên nỗ lực cải thiện vị trí bất thành, vì hai VĐV phía trước rất bền bỉ và vững vàng. Mình không biết họ, nhưng cảm nhận được sự “già giơ” trong từng bước chạy. Mình biết có một em tuyển trẻ tham gia giải này, liệu có phải cậu ấy không?

Lần duy nhất mình chen được vào hai chân chạy phía trước là ở check point khoảng km số 30 (chỉ chen lên 1 giây thôi, chứ không bứt hẳn được). Đó cũng là km mình chạy nhanh nhất, pace 3:41. Lẽ ra, để duy trì negative split đều đặn, từ đó mình phải chạy nhanh dần. Tuy nhiên cơ tứ đầu đùi bắt đầu có biểu hiện căng cứng. Bạn không thể nói trước được điều gì về một cuộc chạy marathon, ngoại trừ trải nghiệm tệ hại nếu tập luyện chưa đủ. Ngay cả khi tập rất nhiều, bạn cũng không đảm bảo sẽ kiểm soát cuộc đua 100%. Sau 2 km bám đuổi, mình phải lựa chọn có tiếp tục “nhấn ga” hay không.

Thành tích qua các CP. Lần duy nhất bò lên được hạng 4 là ở CP14

Nếu có gì học hỏi được từ thất bại ở Tiền Phong Marathon 2020, giải marathon duy nhất DNF, đó là nỗ lực tối đa chưa phải lúc nào cũng là tốt nhất. Mình đang vững vàng với mục tiêu A, đã bỏ xa Quang “đùi to”, người luôn nhanh hơn mình từ năm 2015 tới nay. Vậy quá tốt rồi. Như trong một ca can thiệp bệnh nhân nặng, không nên mạo hiểm, “The better is the enemy of the good” – “Cái tốt hơn là kẻ thù của cái tốt”.

Thật đáng tiếc khi không thể thực hiện negative split, nhưng mình vẫn quyết định chủ động giảm tốc độ. Sau này mới thấy, gần như toàn bộ các VĐV đều chậm đi ở nửa sau (positive split). Đó là sự khắc nghiệt của Breaking3. Trời hửng dần và mình túm lấy cặp kính quen thuộc, thiết bị sẽ “cô lập” mình với ngoại cảnh. Bất kể tốc độ thế nào, chặng cuối cùng cũng luôn luôn khó khăn nhất, khi đường đua marathon tưởng như kéo dài vô tận. Dài hơn ultra trail, dài hơn một buổi chạy 24 giờ…

Km số 40, mình thực sự mất khái niệm về không gian, nên hỏi đội hậu cần “Có phải vòng cuối không?” Chuyện này về sau anh Tuấn Phan cứ cười mãi, vì trước giải mình đã khăng khăng “Không cần rung chuông đâu, runners ở đẳng cấp này tự kiểm soát được quãng đường”. Thôi, còn đủ sức tăng tốc trong 600m cuối và không ngã ra đất là mừng rồi.

Vậy là mình đã hoàn thành một giải marathon, sau gần 1 năm rưỡi nghỉ thi đấu. Những trải nghiệm trong 18 tháng ấy và trong 2 giờ 47 phút thi đấu ngày hôm nay, dù đau đớn hay ngọt ngào, đều là chuyện đã qua. Điều duy nhất có ý nghĩa là mình vẫn khát khao chạy bộ tốt hơn, và có niềm tin rằng mình có thể chạy nhanh hơn. Mình đủ năng lượng và đam mê để làm mọi việc liên quan đến chạy bộ, viết bài, làm admin group chạy, huấn luyện, tổ chức sự kiện hay giải đấu. Nhưng vào lúc cuối ngày, mình chỉ là một người chạy bộ, với tracklog đều đặn hàng tuần, như nhiều người chạy bộ khác.

Xin cám ơn mọi người đã cùng đồng hành, để mình có được trải nghiệm không thể đong đếm ngày hôm nay. Những dòng cảm ơn chân thành và trân trọng nhất mình đã ghi lại ở một bài riêng. Hẹn gặp lại tất cả trong các cuộc đua sắp tới.

Xem thêm

Trải nghiệm Singapore Sundown

Hành trình Richmond Marathon

Nhìn lại Surf City Marathon 2019

Seoul Marathon

Nhật ký New York City Marathon

 

About the Author Đinh Linh

Bác sĩ Viện Tim mạch Quốc gia Việt Nam, giảng viên Bộ môn Tim mạch trường Đại học Y Hà Nội. Thành viên sáng lập Hội những người thích chạy đường dài (Long Distance Runners, LDR) Thành tích cá nhân: 10km: 36:56, HM: 1:20:35, FM: 2:41:25

  • DRD84 says:

    Tuyệt vời quá Anh Linh ah
    Là một bác sĩ bận rộn toàn thời gian, thu xếp để chạy đã khó, LR càng khó hơn.
    Em mong có một ngày có thể chạy được FM chứ chưa nói đến việc sub3 như Anh

  • >
    0 Shares